Hạ Thừa An cảm thấy Tơ Hồng có hơi quá đáng.
Khi bọn họ tập huấn, hầu hết các nam sinh đều mặc chung quần áo với nhau, chẳng có gì đáng để bận tâm cả.
Vậy mà đến lượt Tơ Hồng, cậu lại tỏ ra ghê tởm không chút giấu giếm, như thể hắn là một loại virus vậy, chỉ cần chạm vào là sẽ bị lây nhiễm.
Hạ Thừa An thực sự chưa bao giờ bị ai ghét bỏ như vậy.
Điều kiện gia đình hắn có thể coi là ưu việt, bản thân hắn cũng mọi người được công nhận là đẹp trai, chơi giỏi đủ loại thể thao nên luôn rất được lòng trong giới học sinh.
Thường ngày khi đánh bóng, xung quanh sân bóng đều chật kín người hâm mộ đến đưa nước cho hắn.
Hạ Thừa An không cảm thấy có gì đáng để khoe khoang, chỉ là cảm giác bị ghét bỏ này quá đỗi xa lạ với hắn.
Nếu nhất định phải miêu tả...
Tơ Hồng giống như một bông hoa được nuôi trong nhà kính, còn là bông hoa mà chủ nhân yêu quý nhất, không thể sờ cũng không thể chạm, yếu ớt vô cùng, động một tí là rụng lá.
Đừng nói chi đến việc dính phải hơi thở của người khác, đó đều là một sự ô uế đối với cậu.
Vì vậy Hạ Thừa An gấp chiếc áo lại, cất vào tủ của mình.
Hắn không có ý gì khác, chỉ là định lấy nó làm tham khảo, xem có thể tìm được một chiếc cùng nhãn hiệu và kiểu dáng không, để bồi thường một chiếc mới cho Tơ Hồng.
Đơn giản chỉ có vậy thôi.
Hệ thống: [Cục cưng à, chỉ số ghét bỏ của Hạ Thừa An vừa dao động một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường rồi.]
Tơ Hồng nhướng đôi hàng mi dài, suy nghĩ một lúc.
Theo nội dung cốt truyện, diễn biến tiếp theo của Hạ Thừa An là không chịu nổi sự làm phiền liên tục của cậu, xin thầy giáo chuyển đến ký túc xá mới, vừa hay ở cùng phòng với Giang Hàn, từ đó nảy sinh tia lửa mờ ám.
Vì vậy, việc cậu cần làm là đóng vai một người bạn cùng phòng khó ở.
Điều này quá đơn giản.
Tơ Hồng nói: “Cậu tên là Hạ Thừa An phải không?"
Nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng vị thiếu gia nhỏ kia, Hạ Thừa An không hiểu sao lại thấy tai mình ngứa ran trong thoáng chốc, có chút ngượng ngùng đóng cửa tủ của mình lại.
"Đúng vậy."
Tơ Hồng không khách sáo với hắn, nói: “Nếu cậu muốn ở đây sau này, thì phải tuân thủ những quy tắc tôi đặt ra."
Với tư cách là một người bạn cùng phòng độc đoán và vô lý, Tơ Hồng không khách sáo bắt đầu bẻ từng ngón tay non nớt để đếm.
"Thứ nhất, chất lượng giấc ngủ của tôi rất kém, nên mỗi ngày cậu phải về trước 9 giờ tối, và không được phát ra tiếng động, nếu không tôi sẽ khóa cửa luôn, và còn phạt cậu nữa."
9 giờ?
Đây là giờ ngủ của học sinh tiểu học mà.
Hạ Thừa An liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tơ Hồng, gò má của vị thiếu gia yếu ớt vẫn còn chút nét phúng phính của trẻ con.
Được rồi, trông cậu ta quả thật cần phải đi ngủ sớm một chút, nói không chừng còn cần uống một ly sữa mỗi ngày để tăng chiều cao nữa.
"Thứ hai, cậu không được tùy tiện dẫn người vào đây, tôi ghét người khác xâm phạm không gian riêng tư của mình."
"Thứ ba, tôi không thể chấp nhận môi trường vệ sinh kém, cậu và đồ đạc của cậu đều không được có mùi lạ, cũng không được ăn những thứ có mùi nồng trong ký túc xá..."
Tơ Hồng nói một tràng dài, chi tiết đến mức sắp xếp vị trí khăn tắm, có thể nói đây là một thỏa thuận rất bất bình đẳng và cố tình gây khó dễ.
Người bình thường gặp phải kiểu bạn cùng phòng khó chịu này chắc đã bắt đầu đau đầu rồi, có lẽ sẽ liên hệ ngay với giáo viên chủ nhiệm để đổi phòng ngay trong đêm.
Nhưng Hạ Thừa An lại nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Tơ Hồng giống như một người vợ nhỏ yếu ớt và khó tính, dường như đang nghiêm khắc quy định chồng mình, từ vật dụng đến hành vi, tất cả là để tránh anh ta ra ngoài lăng nhăng với người khác.
Nói không chừng còn kiễng chân, ngửi cổ áo của người chồng vừa về khuya, cố gắng phân biệt xem trên đó có mùi của người khác hay không.
Thấy hắn đang thất thần, Tơ Hồng không hài lòng nhíu mày.
"Cậu có nghe tôi nói không đấy?"
"Có nghe."
"Tôi không đùa với cậu đâu," Tơ Hồng trực tiếp lấy ra một xấp giấy từ ngăn kéo, ném lên người Hạ Thừa An: “Chép lại từng chữ những gì tôi vừa nói, không được bỏ sót."
"Nhưng mà..."
Hạ Thừa An cúi người nhặt những tờ giấy rơi vãi trên sàn, lời nói trong cổ họng khi đối diện với khuôn mặt đương sự của Tơ Hồng. Hắn ngập ngừng một chút rồi bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi chép là được rồi sao? Thiếu gia nhỏ của tôi."
Hắn ngồi xuống, lật những tờ giấy đó ra, có vài tờ còn có chữ Tơ Hồng viết trước đó.
[Buồn ngủ quá, muốn tắm nắng (héo queo)]
[Sao hôm nay lại là trời âm u vậy, ghét quá đi.]
[Trời mưa rồi, dự báo thời tiết nói cả tuần này đều mưa (khóc lóc thảm thiết)]
Hạ Thừa An nhìn những chữ viết nguệch ngoạc đáng yêu cùng những biểu tượng cảm xúc nhỏ xinh phía trên, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên. Hắn lén liếc nhìn Tơ Hồng đang ngồi đối diện.
Cậu chủ nhỏ trong bộ đồng phục mùa hè màu xanh trắng, làn da lộ ra bên ngoài trắng đến mức như sắp tan chảy, tựa như loại kem ngọt ngào, thơm phức, trắng muốt như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời vậy.
Tuy nhiên, hắn cũng từng nghe nói có một số người sinh ra đã có làn da trắng, mềm mại và mịn màng như đậu phụ, dù có phơi nắng thế nào cũng không bị đen đi.
Tơ Hồng có lẽ thuộc loại người đó.
"Nhìn gì mà nhìn, sao còn chưa viết được chữ nào vậy? Đừng có mà nghĩ đến chuyện viết qua loa cho xong chuyện, hôm nay không viết xong thì đừng hòng được ngủ."
Tơ Hồng nhận ra ánh mắt của hắn, vừa nói vừa kéo ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh, dùng mũi chân đá nhẹ vào chân hắn, thúc giục: “Mau viết đi."
Bắp chân bị đá khiến Hạ Thừa An giật mình tỉnh táo, mũi hắn lập tức ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ cơ thể Tơ Hồng.
Mùi hương gần giống với mùi trên chiếc áo kia, nhưng còn thêm một mùi thơm ngọt ngào, như mùi mứt dâu tây chua ngọt thơm lừng, hay mùi kem lạnh ngọt ngào.
"Cậu rất thích ăn đồ ngọt phải không?"
Hạ Thừa An vừa viết lưu loát trên giấy, vừa tiện miệng nói: “Tôi biết có vài tiệm tư nhân làm món tráng miệng rất ngon, khi nào tôi sẽ mang vài món cho cậu nếm thử, chắc cậu cũng sẽ thích đấy."
"Cậu cố tình nói chuyện khác để đánh trống lảng phải không?"
Tơ Hồng vươn cổ ghé mắt nhìn, bất ngờ phát hiện Hạ Thừa An không hề viết bừa cái gì, chữ viết của hắn mạnh mẽ có lực, lại còn viết rất nhanh.
Bất tri bất giác Hạ Thừa An đã đưa cho cậu tờ giấy viết kín một mặt.
"Cậu xem có thiếu sót gì không?"
Thực ra ngay cả Tơ Hồng cũng chẳng nhớ rõ mình đã nói những gì, những điều này bất quá chỉ là cái cớ để bắt bẻ mà thôi.
Cậu nhìn những dòng chữ ngay ngắn và lưu loát.
Chẳng phải người ta vẫn nói kẻ mạnh mẽ thường có sức mà không có mưu sao?
Sao Hạ Thừa An vừa giỏi thể thao lại còn thông minh nữa chứ?
Tơ Hồng nhớ lại khi mình vừa mới hóa thành hình người, việc viết tên thôi cũng đã tốn rất nhiều công sức. Cậu không quen với đôi tay mới mọc ra, cầm bút cũng không vững, cứ lắc lư không kiểm soát được như dây leo vậy.
Nghĩ đến đây, Tơ Hồng càng mong Hạ Thừa An có thể nhanh chóng dọn đi, chỉ khi một mình, cậu mới không cần phải duy trì hình dạng con người nữa.
Sau khi suy nghĩ, Tơ Hồng nói: “Viết thêm một câu cam kết ở cuối. Viết rằng, nếu vi phạm bất kỳ điều nào ở trên, tùy ý tôi xử trí."
"Được."
Hạ Thừa An ngoan ngoãn làm theo, thậm chí còn chu đáo ký tên và ghi ngày tháng: “Cậu có cần tôi điểm thêm dấu vân tay không?"
Thái độ hợp tác này khiến Tơ Hồng không thể bắt bẻ được nữa, cậu bực bội vẫy tay, cầm lấy bản cam kết.
"Không cần, nếu cậu dám quỵt nợ, tôi sẽ khiến cậu không có cơ hội hối hận đâu."
-
Sân bóng rổ.
Màn đêm buông xuống, những vì sao điểm xuyết trên bầu trời sâu thẳm, sân bóng rổ dưới ánh đèn chiếu sáng hóa thành một sân khấu thi đấu lấp lánh.
Một bóng người trong ánh sáng và bóng tối đan xen càng thêm nổi bật.
Mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn mạnh, chảy dọc theo đường cằm sắc nét của Hạ Thừa An.
Hắn khi nhanh khi chậm, lúc thì dừng lại bật nhảy ném rổ, lúc thì làm động tác giả vượt qua đối thủ, những động tác mượt mà ấy khiến người xem không kịp trở tay.
Từ khán đài vang lên những tiếng trầm trồ liên tục.
Khi hắn đứng ngoài vạch ba điểm, ánh đèn tập trung vào người hắn, tạo thành một vòng hào quang sáng rực.
Hắn hít sâu một hơi, điều chỉnh bước chân rồi giơ tay ném bóng, quả bóng vẽ nên một đường cong parabol hoàn hảo trên không trung như một vì sao băng lướt qua bầu trời đêm, trực tiếp đâm vào rổ.
Tiếng "xoạt" của bóng lọt lưới, trận đấu kết thúc!
Ngay sau đó là tiếng hò reo và vỗ tay nhiệt liệt từ khán đài.
"Ôi đệt, anh Hạ, hôm nay phong độ của anh đỉnh nóc vờ lờ."
Các đồng đội thở hổn hển vây quanh, cười nói đầy thán phục: “Anh không để ý thấy biểu cảm của bọn họ à, thật đấy, anh, anh suýt nữa đã làm cho đối thủ khóc rồi, em không nịnh đâu, em phục anh sát đất luôn!"
Anh ta giơ ngón cái lên một cách khoa trương.
Hạ Thừa An từ chối nước mà khán giả mang tới, giơ tay lau mồ hôi trên mặt. So với những người khác, hắn ghi được nhiều điểm nhất nhưng trông có vẻ bình tĩnh nhất.
"Mấy giờ rồi?"
"Hơn 8 giờ rồi, anh à, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn đêm nhé, thầy Từ nói sẽ xin giấy phép và mời khách, chính là quán tôm hùm đất ở phố ẩm thực ngoài trường ấy."
"Các cậu đi đi, tôi phải về ký túc xá."
Hạ Thừa An vừa nói vừa đi về phía phòng thay đồ bên ngoài sân, bước chân hắn rất nhanh, chỉ trong nháy mắt bóng người đã gần như biến mất.
Các đồng đội khác phản ứng lại, vội vàng chặn hắn lại.
"Đừng mà anh Hạ, còn sớm mà về làm gì? Không có anh thì chán chết!"
Hạ Thừa An không nói gì, chỉ thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, rồi lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm riêng.
"Không phải chứ, hôm nay anh Hạ làm sao thế nhỉ?"
"Nhìn anh ấy đánh bóng lúc nãy, đâu có giống như tâm trạng không tốt."
Hạ Thừa An là người nổi bật nhất trong số họ, có năng lực, đẹp trai, xuất thân tốt, tính cách đương nhiên hơi kiêu ngạo nhưng nhìn chung cũng không khó gần.
Bình thường những buổi tiệc mừng công hay tụ tập thì Hạ Thừa An đều nể mặt mà tham dự, nhưng hôm nay như có việc gấp, động tác thay quần áo tắm rửa đặc biệt nhanh.
"Khoan đã, tôi nhớ ra bạn cùng phòng của anh Hạ là ai rồi, Tơ Hồng, cái tên cậy thế lộng hành trong trường ấy."
"Vậy là anh Hạ bị bắt nạt à?"
Từ "bắt nạt" khi đặt cùng Hạ Thừa An, có cảm giác kỳ lạ như thể đảo ngược. Nói không phải chứ khả năng Hạ Thừa An bắt nạt người khác còn cao hơn.
Hạ Thừa An không chú ý đến nội dung cuộc trò chuyện của họ. Anh tắm rửa thật nhanh nhưng cũng kỹ lưỡng, đảm bảo trên người chỉ còn mùi bạc hà mát lạnh, lúc này mới đẩy cửa bước ra.
"Anh Hạ,"
Tay Hạ Thừa An cầm túi tập gym khựng lại.
Những người này nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, giọng nói mang theo sự thương hại và yêu mến: “Nếu thật sự chịu không nổi, tôi có thể nhường cho anh nửa cái giường."
"Cảm ơn, nhưng tôi có chỗ ở rồi."
Thấy hắn vẫn cố chấp như vậy, một người đồng đội nói: “Anh Hạ, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, anh không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt chúng em đâu. Chúng em đều biết Tơ Hồng là một tên khốn vô lại, cậy thế cậy quyền, bất chấp lý lẽ, đi khắp nơi bắt nạt người khác. Nghe nói gần đây còn nhốt người ta trong phòng dụng cụ bỏ hoang để đánh đập. Anh thật sự có khó khăn gì cứ nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết."
Nghe thấy những lời này, Hạ Thừa An nhíu mày: “Cậu ấy không tệ đến thế đâu, sau này đừng nói những lời như vậy nữa."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, mấy đồng đội nhìn nhau ngơ ngác.
"Xem ra thế lực của đối phương lớn đến mức ngay cả nhà họ Hạ cũng phải cúi đầu khom lưng, thật đáng sợ quá." ( truyện trên app T•Y•T )
Bọn họ đều cảm thấy may mắn, may là không bị phân vào cùng phòng với cậu ấm có tiếng xấu vang xa kia, nếu không có khi đã chết yểu rồi...
-
Tòa ký túc xá.
Ánh đèn hành lang vàng vọt và yên tĩnh, tạo nên sự tương phản rõ rệt với thế giới ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Hạ Thừa An nhanh chóng bước đi, đến trước cánh cửa quen thuộc rồi lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhưng trước khi mở cửa động tác của hắn khựng lại.
Hắn mở màn hình điện thoại, lặng lẽ đợi cho đến khi con số 8:59 chuyển thành 9:01 mới cắm chìa khóa vào, vặn mở cửa.
Trong phòng tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng, ánh đèn màu ấm áp tràn ngập khắp không gian.
Tơ Hồng lười biếng tựa đầu giường, vẻ non nớt giữa thiếu niên và thanh niên hòa lẫn vào. Cậu ấy mặc một chiếc áo ngủ lụa trắng rộng thùng thình, chất liệu nhẹ như mây càng làm nổi bật làn da mịn màng như sứ của cậu.
Làn da của cậu dưới ánh đèn có một vẻ gần như trong suốt, khiến những mạch máu ở cổ tay mảnh khảnh, cổ và mắt cá chân lộ ra ngoài trở nên rõ ràng, tăng thêm một chút cảm giác mong manh dễ vỡ.
Nghe thấy tiếng động, Tơ Hồng uể oải nhấc mí mắt, nhìn về phía hắn.
Đôi mắt ấy lấp lánh trong bóng đêm, như thể có thể nhìn thấu tâm can người khác. Nụ cười của cậu ngọt ngào pha chút tinh quái, như sự cám dỗ của trái cây vừa chín tới, khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
"9 giờ 01 phút, Hạ Thừa An, cậu về trễ rồi."