Chương 2: Vị Điện Hạ Kiêu Sa và Vị Thê Chủ  Tệ Bạc (Phần 2)

“Điện hạ! Cuối cùng người cũng về rồi! Nô tài lo phát chết đây!”

Thấy tiểu nô tỳ đang hầu bên cạnh mình hoảng hốt chạy tới, lửa giận trong lòng Bát hoàng tử cũng nguôi đi chút ít. Cậu đỡ lấy tiểu tư Đan Nhi suýt ngã, giọng điệu thản nhiên:

“Lo cái gì? Mẫu hoàng ta đến? Hay phụ hậu ta đến?”

Đan Nhi dở khóc dở cười:

“Đến rồi! Cả hai đều đến rồi!”

Khổ nỗi, Bát hoàng tử trời không sợ đất không sợ, chỉ hờ hững hỏi tiếp:

“Vậy ngươi tiếp đãi thế nào?”

“Tiểu nhân nói là người đang bệnh, không gặp ai cả, rồi đuổi đi. Nữ hoàng không nói gì, nhưng… Quân hậu hình như đoán ra điều gì đó.”

Bát hoàng tử phẩy tay:

“Chỉ cần không làm khó là được rồi.”

Từ nhỏ tới lớn, cậu lén trốn khỏi cung không biết bao nhiêu lần, phụ hậu chắc cũng ngầm hiểu. Trước kia chẳng ai truy cứu, giờ cũng chẳng đến mức hỏi tội.

Ý nghĩ vừa dứt, Đan Nhi lại lên tiếng:

“Nhưng điện hạ… Quân hậu có nói, khi nào ‘hết bệnh’ thì phải lập tức tới Chính Hoàng cung...”

Chính Hoàng cung – nơi ở của phụ hậu!

Bát hoàng tử trừng mắt:

"Đồ ngốc! Sao ngươi không nói sớm!" Nói rồi quay đầu chạy vào cung thay y phục.

"Tiểu nhân… tiểu nhân…" – Đan Nhi luống cuống chạy theo.

Thì ra, thiếu niên áo đỏ khi nãy chính là Bát hoàng tử trong cung. Vẻ ngoài xuất chúng, lại được nữ hoàng hết mực sủng ái, từ lúc chào đời đã là nam nhân tôn quý bậc nhất Lục quốc – chỉ sau Quân hậu.

Năm nay, Bát hoàng tử vừa tròn mười sáu tuổi. Theo lệ thường thì đã đến tuổi gả chồng, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, nên các quan trong triều có con gái đều tìm cách tránh xa, sợ nữ hoàng bỗng dưng ngó tới nhà mình làm thông gia.

Dĩ nhiên cũng không thiếu người thích cậu – mà đa phần toàn là những kẻ ăn chơi, muốn cưới về để dạy dỗ uốn nắn kiểu “thuần hóa tiểu hồ ly”. Vì vậy, Quân hậu dứt khoát không chịu gả con.

Thế là hôn sự của Bát hoàng tử cứ mãi trì hoãn.

“Ba năm không gặp, Khải nhi đã thành một thiếu nữ duyên dáng rồi…”

“Dì quá khen rồi.”

“Cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

“Sức khỏe vẫn ổn. Nghe đâu năm sau sẽ có thêm một tiểu muội.”

“Ha ha… Vậy thì tốt quá!” – Giọng nói bỗng trầm xuống – “Giờ thì ta chỉ còn phải lo cho biểu đệ cháu thôi.”

“Biểu đệ lại gây chuyện khiến phụ hậu lo lắng rồi sao?”

“Haizz – cháu không biết đấy thôi, thằng bé ham chơi lắm… Hôm nay lại giả bệnh để trốn cung đi chơi. Nó là con trai chưa cưới, mà tính tình lại quá bướng bỉnh!” – Quân hậu thở dài – “Giờ ta chỉ muốn mau chóng gả cái hoàng nhi này đi, bớt lo phần nào.”

Nghe lỏm được đến đây, Bát hoàng tử không chịu nổi nữa, hùng hổ chạy vào điện:

“Phụ hậu! Người sao có thể nói xấu con trước mặt người ngoài thế?!”

Quân hậu thấy con đến, không bắt hành lễ, chỉ lườm cậu một cái:

“Người ngoài? Biểu tỷ của con mà là người ngoài à?”

Biểu tỷ xa – Yến Khải – khẽ cười mỉm.

Lục Dương Hạ vừa nhìn thấy nàng cười là máu lại dồn lên đầu:

“Yến Khải, cô…!”

Thấy ánh mắt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Yến Khải hiểu ngay là cậu đang nghĩ đến chuyện vừa rồi ở tiệm phấn son. Nhưng nàng chỉ mỉm cười không nói, đã có Quân hậu đứng ra lên tiếng:

“Hoàng nhi! Đó là biểu tỷ con, con còn phép tắc gì không?!”

Bị quát một tiếng, Lục Dương Hạ hậm hực đáp lại:

“Hừ.”

Yến Khải chỉ liếc qua một cái rồi dời ánh mắt đi.

Lục Dương Hạ lúc này đã thay bộ y phục đỏ rực thành lễ phục trong cung, trông đoan chính hơn hẳn, mất đi vẻ ngạo nghễ thường ngày, lại tăng thêm mấy phần quý khí. Quả thật khuôn mặt này, mặc gì cũng hợp.

Trong lúc Yến Khải âm thầm quan sát, thì vị Bát hoàng tử kia cũng chẳng hề khách khí. Đôi mắt đen tròn cứ lượn quanh người nàng không kiêng dè chút nào.

Lục Dương Hạ đẹp, Yến Khải cũng chẳng kém. Gương mặt mang nét trung tính, có phần nhu hòa, nhưng thần thái từ cử chỉ đến ánh mắt đều toát lên khí chất thanh cao, khiến người ta chỉ có thể thốt lên: “Đúng là dòng dõi danh môn nhà họ Yến, dù không phải hoàng thất cũng chẳng ai sánh bằng.”

…Đúng là đồ đàn bà chết tiệt.

Lục Dương Hạ: Không biết đã dùng cái gương mặt này đi quyến rũ bao nhiêu nam nhân rồi!

Trong khi Quân hậu trò chuyện với Yến Khải, cậu không chịu yên lấy một giây, ánh mắt sắc như dao phóng về phía nàng, như thể muốn chém nghìn nhát.

Yến Khải thì vẫn điềm nhiên, thi thoảng còn mỉm cười trêu chọc.

…Dù Quân hậu là chủ hậu cung, nhưng cũng không dám giữ Yến Khải lại lâu trong cung. Sau khi hỏi thăm vài câu chuyện nhà thì đã cho nàng rời đi.

Thấy cháu gái đi rồi, Quân hậu mới kéo tay hoàng nhi lại, dịu dàng hỏi:

“Hoàng nhi, con thấy biểu tỷ thế nào?”

Lục Dương Hạ nghiến răng:

“Thế nào là thế nào?!”

Quân hậu cười tủm tỉm:

“Mỗi lần con nói ‘không ra gì’ thì y như rằng là rất hài lòng.”

Lục Dương Hạ hừ mũi:

“Phụ hậu hỏi con làm gì? Yến Khải là người giang hồ, chẳng lẽ người định gả con cho cô ta?”

Giang hồ hiểm ác, nếu còn đường khác để chọn, Quân hậu sao phải để ý đến cháu gái?

“Ngốc ạ, giang hồ còn sạch sẽ hơn cả triều đình nhiều…” – Giọng Quân hậu trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm – “Nếu không phải là Khải nhi, ta thật sự không biết còn ai có thể trị được cái tính trời đánh của con…”

Lục Dương Hạ: …

Cậu đã làm gì sai chứ!

Càng nghĩ đến những lời Quân hậu nói hôm nay, Lục Dương Hạ càng thấy lo lắng.

Cậu… thật sự sẽ phải gả cho Yến Khải sao?

Gả cho cái con đàn bà đáng ghét kia?!

Cảm giác này… không thật chút nào.

Mơ màng quay về Thiên Hỉ cung.

Vừa bước vào tiền điện, đi qua hành lang, cậu đã bị ai đó bịt miệng, kéo tuột ra sau hòn giả sơn.

Lục Dương Hạ trợn mắt, dùng hết sức đẩy người ra, miệng không ngừng phát ra âm thanh "ù ù ù".

“Được rồi, im lặng đi, là ta đây, được không?”

Lưng cậu vô tình chạm phải ngực mềm mại của người phía sau, khuôn mặt đỏ bừng, Lục Dương Hạ càng vùng vẫy mạnh hơn.

Người phía sau bật cười, ánh mắt tràn đầy chiều chuộng:

“Xem nào, Hạ nhi, đừng làm ầm lên, được không?”

Khi Lục Dương Hạ dần bình tĩnh lại, người phía sau mới buông cậu ra.

Lục Dương Hạ quay lại đá một cú, ai ngờ người đó không né, cú đá trúng ngay mục tiêu!

"Ngươi… sao không né đi?" Lục Dương Hạ trừng mắt, nhưng cơn giận đã giảm đi nhiều.

Người bắt cậu lại không ai khác chính là Yến Khải – cô gái đã rời khỏi Chính Hoàng cung lúc nãy!

Yến Khải cười mỉm, “Hạ nhi à, ngươi thương ta mà, một cú đá không đau đâu.”

Lục Dương Hạ: … Nên đá thêm mấy cú nữa mới phải.

“Vẫn còn giận à?” Yến Khải kéo cậu ngồi lên hòn giả sơn, đủ chỗ cho cả hai.

Lục Dương Hạ cau mày:

“Giận.”

“Vậy còn đá nữa không? Cái gì Hạ nhi đá, ta tuyệt đối không tránh đâu.”

Lục Dương Hạ không chịu nổi vẻ mặt giả tạo của nàng, lập tức giơ tay định tát nàng một cái.

Yến Khải lại không né, chỉ cảm nhận bàn tay mềm mại của Lục Dương Hạ chạm vào mặt mình, không phải tát mà là vỗ nhẹ hai cái.

“Ta biết mà, Hạ nhi không nỡ làm ta đau.”

“Yến Khải! Mặt  là quý giá đó, ít nhất ngươi cũng phải để ý một chút!”

Yến Khải lại cười nhẹ, không thèm phản bác.

Lục Dương Hạ khó chịu, nói:

“Đừng có cười kiểu đó! Giả tạo quá, xấu xí lắm! Đúng là một bà cô xấu, cứ giả vờ thành hồ ly lớn!”

Yến Khải cười khổ, hôm nay chắc khiến người khác tức điên rồi.

Nàng đột nhiên tiến lại gần, hạ giọng hỏi:

“Vậy sao ta lại là hồ ly lớn? Làm sao lại xấu?”

Nàng ngửi thấy từ cơ thể Lục Dương Hạ một mùi hương ngọt ngào, nhẹ nhàng, dễ chịu hơn bất kỳ loại phấn son nào.

Lục Dương Hạ trừng mắt:

“Ngươi nói sao?”

Chưa dứt lời, Yến Khải đã giơ tay, giữ lấy sau gáy cậu, đẩy nhẹ về phía mình, đôi môi ấm nóng bao phủ lấy cậu. Chỉ một cái chạm môi, nàng đã khéo léo lướt qua hàm răng cậu, chiếm lấy môi cậu, hai người giao hòa trong nụ hôn nóng bỏng.

“Ưm…”

Với nụ cười dịu dàng trên môi, Yến Khải xé bỏ lớp mặt nạ giả tạo, đôi mắt nàng sáng lên, tràn ngập sự hoang dã, như một con sói, bắt lấy con thỏ nhỏ không thể thoát ra.

“Yến… Ưm…”

Nàng cắn nhẹ lên môi cậu, không để một giây nào trôi qua lãng phí.

Chỉ đến khi Lục Dương Hạ gần như ngã vào vòng tay nàng, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, Yến Khải mới buông cậu ra, cười to.

“Ha… Ngươi cười cái gì vậy, bà cô thối!”

Cậu mới chỉ mười sáu tuổi nhưng đã sở hữu vẻ đẹp khiến bao người phải trầm trồ.

Yến Khải ngẩn ngơ nhìn cậu, thầm nghĩ, chỉ vài năm nữa, vị mỹ nhân số một trong thiên hạ này e là sẽ phải nhường chỗ cho ai khác rồi.

“Nhìn cái gì mà nhìn!” Lục Dương Hạ giơ tay định che mắt Yến Khải, “Cái ánh mắt đó, thật sự tưởng ta là thỏ con sao?”

Yến Khải vươn tay kéo cậu ra, cười nhẹ:

“Ngươi thật đẹp.”

Lục Dương Hạ nghi ngờ nhìn nàng:

“Dạo này ngươi có phải thường xuyên đi mấy nơi hoa lệ không?”

“Vì sao vậy?”

“Vì miệng ngươi ngọt lắm!”

Yến Khải bật cười lớn, nụ cười thanh thoát ấy dường như không hề giả tạo chút nào.

“Cười gì mà cười! Ta còn chưa tính sổ với ngươi về chuyện lúc nãy! Trước mặt bao nhiêu người mà ngươi làm mất mặt ta, bản hoàng tử phải dạy cho ngươi một bài học!” Cậu giơ tay vỗ lên hông nàng, thái độ kiêu ngạo.

“Vậy theo lệnh điện hạ.” Dù nói vậy nhưng nàng không nhịn được mà hôn lên cổ cậu một cái, để lại một vết đỏ.

Lục Dương Hạ cảm thấy cả người mềm nhũn, run lên một cái, vội vàng nói:

“Ngươi… ngừng đi…”

“Lục Dương Hạ…” Yến Khải vươn tay ôm chặt cậu, thật sự muốn ăn tươi nuốt sống người cậu ngay lập tức.

Hài lòng nhìn cậu, nàng thầm nghĩ, sao cậu mới mười sáu tuổi mà lại khiến nàng xiêu lòng đến vậy.

Sau một hồi dây dưa, cuối cùng Lục Dương Hạ cũng đẩy được cái đầu to của nàng ra, thở hổn hển, cơn giận bớt đi nhiều. Hừ, cậu chỉ thích nhìn bộ dạng say mê này của nàng thôi.

“Thôi, nói chuyện chính đi, ngươi phải chịu phạt!”

Yến Khải thở dài, không trêu đùa nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa lên những dấu vết nàng vừa để lại trên người cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó một cái:

“Được rồi, ta chịu phạt.”

“Vậy thì để ta hỏi ngươi, tại sao lại làm mất mặt ta trước mặt vị công tử Bộ Binh lúc nãy?”

Yến Khải cười khổ:

“Hạ nhi, thật sự ta không có ý đó đâu… Ta chỉ thấy ngươi dễ thương quá, không nhịn được mà trêu thôi...”

Nàng không hề nhắc đến công tử Bộ Binh kia.

Lục Dương Hạ trong mắt thoáng hiện vẻ đắc ý:

“Đó là đương nhiên rồi. Nhưng sao… áo đỏ lộng lẫy như thế, sao lại nói là ta dễ thương được?” Cậu bĩu môi, không thích cái cách nàng nói vậy.

Yến Khải nắm lấy chiếc mũi nhỏ của cậu, mỉm cười:

“Vì ngươi dễ thương mà. Bát hoàng tử, nghe nói ngươi bệnh thì giả vờ chạy khỏi cung để đón ta, mặc bộ quần áo đẹp như vậy, trong mắt ta, ai có thể dễ thương bằng ngươi?”

Lục Dương Hạ mặt đỏ lên, nhưng vẫn không thừa nhận:

“Ai mà đi đón ngươi chứ?”

“Ha ha…” Yến Khải chỉ cười nhìn cậu, không phản bác.

“Cái này… Hừ!” Cậu lại hừ một tiếng, giọng mềm như mèo con đang làm nũng, khiến ai cũng không thể không yêu.

Khi đã làm xong chuyện, Yến Khải mới nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, thỉnh thoảng lại nắn cái tai, nắn tay, chơi đùa rất vui vẻ.

“Yến Khải…”

“Ừ?”

“Phụ hậu muốn gả ta cho ngươi…”

“Vậy thì tốt quá rồi còn gì?”

Lục Dương Hạ cúi đầu, nói nhỏ:

“Nhưng mà ta có cảm giác không yên tâm.” Cậu nắm chặt vạt áo nàng, thì thầm:

“Từ nhỏ ta có một trực giác rất chuẩn…”

“Làm sao vậy?” Yến Khải ngừng cười, nhẹ nhàng hỏi.

“Chỉ là cảm thấy không yên tâm thôi.” Lục Dương Hạ bĩu môi, chính mình cũng không thể nói rõ cảm giác ấy…

Yến Khải vỗ nhẹ lưng cậu, an ủi:

“Không sao đâu, phụ hậu nghĩ vậy là có lý, chúng ta cũng đã đến tuổi rồi, Hạ nhi đã mười sáu, quả thực có thể gả cho ta rồi…”

Lục Dương Hạ cười nhạt:

“Đúng là vô liêm sỉ.”

“Cứ yên tâm nghĩ đến chuyện gả cho ta đi, mọi chuyện khác đừng lo nữa, được không?”

“Ngươi lo được hết thật chứ?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Yến Khải cúi nhìn "chú mèo nhỏ" vừa được vuốt lông, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng nàng, không nhịn được khẽ hôn lên trán cậu, dịu dàng dỗ dành.

Nhưng thực tế…

Làm gì đơn giản như vậy?

Quân hậu Yến Xạn Vân xuất thân giang hồ, vốn là cô nhi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, được Yến Vân sơn trang nhận nuôi, bái lão trang chủ làm nghĩa mẫu, được nuôi lớn dưới gối. Quan hệ với mẫu thân Yến Khải là tỷ đệ kết nghĩa.

Sau này, chàng vào cung, bước lên ngôi Quân hậu, đến nay đã mười bảy năm.

Mười bảy năm được sủng ái nơi hậu cung, vậy mà cuối cùng cũng không bằng một đạo thánh chỉ nghị hòa. Lệnh ban xuống, đứa con trai mà chàng nuông chiều suốt mười sáu năm – Lục Dương Hạ – sẽ bị gả sang nước láng giềng, trở thành vật hy sinh cho một cuộc liên hôn giữa hai quốc gia.

Yến Xạn Vân sao có thể chấp nhận chuyện này? Chàng lập tức liên thủ với nhà mẹ đẻ bày ra một kế hoạch táo bạo: đưa con trai đến giường của cháu gái mình – Yến Khải.

"Gạo đã nấu thành cơm", đến cả nữ hoàng cũng không thể làm gì. Từ đó, Yến Xạn Vân và người gối đầu kề cận trở nên lạnh nhạt, vợ chồng bề ngoài khách khí, bên trong chẳng còn chút chân tình.

Cuối cùng, Bát hoàng tử được gả đi trong tiếng nhạc rộn ràng, đường hoàng làm phu quân hoàng thất – bị gả về giang hồ, làm con rể nhà họ Yến.

Tất cả những khúc mắc ẩn sau, Lục Dương Hạ lúc ấy chỉ mới mười sáu, hoàn toàn không hay biết.

Từ nhỏ cậu đã kiêu ngạo nhưng rất tinh tường, sao có thể để mắt đến vị biểu tỷ với nụ cười giả tạo kia chứ?

Cậu chẳng màng, nhưng lại có rất nhiều nam nhân giang hồ để tâm.

Cậu không biết võ, dù bị sỉ nhục vẫn không chịu yếu thế. Chỉ tiếc tính cách quá đơn thuần, không hợp khẩu vị vị “thê chủ”, bị chán ghét là điều sớm muộn.

Dù là hôn lễ rực rỡ mười dặm hồng trang, cũng không bằng một chút yêu thương thật lòng từ thê chủ.

Yến Khải là người đa tình. Ban đầu nàng cũng từng nghĩ sẽ sống tốt với Lục Dương Hạ. Nhưng dáng vẻ mà cậu thể hiện ra lại khiến người ta khó lòng yêu thích.

Rồi sau đó là một "tri kỷ", hai "bạn tâm giao", ba… những người đàn ông khác lần lượt xuất hiện.

Cuối cùng, hai người sống bên nhau mà nhìn nhau đã chán ghét.

Quân hậu Yến Xạn Vân chưa từng nghĩ rằng, vì sự cố chấp của bản thân, nàng đã đẩy đứa con yêu nhất đời mình vào hố lửa.

Nhưng số phận của Lục Dương Hạ chưa dừng lại ở đó.

Ba năm sau khi gả cho Yến Khải, chuyện hòa thân với Chu quốc lại được nhắc tới. Nữ hoàng chọn một nam tử thế gia phong danh "hoàng tử hoàng tộc", định đưa đi hòa thân.

Không ngờ, Thái nữ Chu quốc lại gặp Lục Dương Hạ khi y đến Hộ Quốc Tự cầu phúc, mê mẩn nhan sắc cậu, nhất quyết đòi "không cưới ai ngoài chàng".

Lúc này, Yến Khải – đang si mê người đẹp được mệnh danh "mỹ nhân số một giang hồ" – liền báo lên triều đình, nguyện ý dâng phu quân, đưa sang nước láng giềng.

Chuyện này khiến Quân hậu tức đến nôn ra máu, một chưởng phế luôn đôi chân của cháu gái.

Yến Khải – độc nữ của nhà họ Yến – từ đó, Yến gia và Quân hậu hoàn toàn trở mặt.

Còn Lục Dương Hạ… dĩ nhiên bị đưa sang nước láng giềng.

Sang đó mới hay, làm gì có "không cưới ai ngoài chàng", cậu chỉ là cái cớ để Chu quốc khai chiến với Lục quốc.

Ba năm, Lục Dương Hạ sống lay lắt trong cung Chu quốc, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.

Tin truyền về Lục quốc thì mọi chuyện đã vô phương cứu vãn.

Nếu Lục quốc không phát binh, dân chúng sẽ lạnh lòng, hoàng tộc mất hết thể diện. Bát hoàng tử chết nơi xứ người, không thể không đánh.

Nhưng đánh là đổ máu…

Nữ hoàng Lục quốc không muốn chiến tranh.

Nhưng cái chết của Lục Dương Hạ cùng hàng loạt mâu thuẫn trong triều khiến bà không còn đường lui – buộc phải phát binh.

Trận chiến ấy… cuối cùng vẫn nổ ra.

Song Lục quốc khi ấy đã chẳng còn là Lục quốc huy hoàng năm nào – thối rữa từ trong ra ngoài.

Lục quốc đại bại.

Chu quốc từ đó bắt đầu con đường thống nhất thiên hạ…

“Yến Khải, nàng đang nghĩ gì vậy?” – Một bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy trước mặt nàng.

Yến Khải hoàn hồn, bật cười, búng nhẹ vào trán cậu:

“Nghĩ về ngươi.”

Thiếu niên không vui:

“Ta đang ở ngay trước mặt nàng, sao còn phải nghĩ?”

Yến Khải nhìn bộ dạng chu miệng đáng yêu của cậu thì bật cười:

“Được rồi, không nghĩ nữa.”

Thiếu niên giận dỗi, cắn ngay vào cổ nàng, như con thú nhỏ chưa mọc nanh:

“Không nghĩ đến ta thì nàng còn nghĩ tới ai?!”

Yến Khải ôm eo cậu, cười không dứt:

“Vậy… ta nghĩ hay không nghĩ đây?”

Thiếu niên bá đạo cắn môi nàng một cái, ánh mắt sáng rực:

“Khi ta ở đây thì không cần nghĩ, nhìn ta là được! Khi ta không ở bên, thì nhất định phải nhớ tới ta!”

Yến Khải bật cười, siết nhẹ cậu vào lòng:

“Được, đều nghe theo ngươi.”

Lục Dương Hạ “hừ” khẽ, rồi tự động rúc vào lòng nàng, nhỏ giọng thì thầm:

“Ngươi cứ chiều ta như vậy, lỡ chiều hư rồi… ta sẽ không nhìn nổi ai khác nữa đâu…”

Yến Khải mắt sáng lạnh:

“Sao? Ngươi còn định nhìn người khác?” – Nàng véo nhẹ mũi cậu, cười như không cười – “Vậy thì ta phải ăn tươi nuốt sống ngươi sớm, khỏi mơ tưởng linh tinh!”

“Sao lại linh tinh? Phụ hậu chỉ mới nói ý định, có quyết định gả ta cho nàng đâu. Nếu ta không muốn thì sao nào?” – Cậu đảo mắt, rõ ràng là một tiểu hồ ly ranh mãnh.

Yến Khải nhéo eo cậu, cười khẽ:

“Thì ta bắt cóc ngươi khỏi cung, về làm ấm giường cho ta!”

“Ngươi… đồ không biết xấu hổ!”

“Không biết thì sao? Ngươi có thích không?”

“Không thích!”

“Nói thích!”

“Yến Khải! Không được… không được chọc ta cười… đồ đàn bà xấu xa!”

“Ahahahaha… Yến Khải! Dừng lại đi!”

“Thích, thích rồi! Thích còn chưa được sao! Hahaha…”

Yến Khải trong lòng dịu dàng nhìn cậu cười rộ như hoa nở trong lòng mình, sâu trong ánh mắt là một tầng u tối:

“Hạ nhi… ta không phải là nguyên chủ.”

Nhưng ngươi yên tâm, đời này ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play