Tô Dao Linh đoán cho bọn họ đi theo cũng không khống chế được, có khi còn phát rồ, trong làng không thiếu một số dụng cụ nguyên thủy, dây thừng, cô bèn lại gần đó (cướp của nhà khác) đi tìm một ít dây thừng, trói hai người lại, sau đó đánh ngất.
Ngoài ra, cô còn lục soát nhà bếp của người ta, Tôn Phi Phi không nhìn thấy, cũng không biết cô lấy thứ gì.
Trong sân nhà này còn có xe đẩy, Tô Dao Linh quẳng Ỷ Thiên Đồ Long lên đó, trói trên tấm ván xe, tránh cho bọn họ tỉnh lại rồi lăn xuống, xong lại để Tôn Phi Phi bịt mắt đẩy xe.
Còn Trần Bằng bị nhốt trong nhà, không cho cậu ta ra ngoài là được.
Cũng chỉ có Tôn Phi Phi chịu đẩy xe, bảo Thẩm Diệc đẩy xe thì kiến nghị của Thẩm Diệc là… thay vì mang theo một người vướng víu, thà bây giờ để anh ấy cho người trên xe đi đời nhà ma luôn.
Tô Dao Linh: "Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi."
Sau đó, bọn họ lại đi về phía cổng làng đuổi theo đội ngũ đón dâu, may mà đội ngũ đó đến bãi đất trống bên giếng nước ở cổng làng thì dừng lại, một đám người tiếp tục gõ chiêng đánh trống, nhảy múa kỳ quái dưới ánh trăng.
Ánh trăng ở ngay chính giữa, ánh trăng khiến bọn họ trở nên kích động, trên mặt nhiều người hiện lên vẻ điên cuồng.
Chỉ có Tô Dao Linh mới có thể nhìn thấy toàn cảnh đội ngũ, thật sự rất lạ.
Ngay chính giữa bãi đất trống là một chiếc kiệu hoa cũ kỹ, màu đỏ sẫm đáng sợ, như vải nhuộm máu, tua rua trên đỉnh kiệu bay theo gió, in bóng méo mó trên mặt đất.
Qua lớp màn che rách nát, có thể nhìn thấy một bóng người đội khăn voan trong kiệu hoa.
Đó là cô dâu.
Không ai để ý mấy người chơi bên ngoài, ngược lại là Ỷ Thiên Đồ Long trên xe đẩy tỉnh lại, sau đó như cảm nhận được sự kêu gọi nào đó, kêu ư ư.
Sở dĩ là tiếng ư ư vì Tô Dao Linh đã tìm đồ bịt miệng cậu ta lại.
Cô để Tôn Phi Phi đẩy xe đến dưới mái hiên bên cạnh chờ, đừng nhìn tình hình bãi đất trống, sau đó đích thân đi qua đó, Thẩm Diệc theo sát cô, Thẩm Diệc bịt mắt lại giống như không có chuyện gì xảy ra, dường như đã biết rõ môi trường xung quanh như thế nào, đi mấy bước thì có tường và phương hướng nào không thể đi.
Nhưng Tô Dao Linh dừng lại, anh ấy cũng dừng lại.
Xung quanh kiệu hoa là những người giấy mặt mày hớn hở, má hồng mặt trắng vây quanh thi thể cô dâu trong kiệu, vén màn che, bước ra ngoài.
Quanh kiệu hoa là những người điên khùng, quỳ rạp trên đất, thành kính cúi đầu.
Bọn họ cùng nhau hô to: "Là tôi, là tôi, là tôi!"
Tô Dao Linh nhận ra đó là thi thể của Triệu Tiểu Hồi, là vì thi thể bị nhét vào thần đài chật hẹp, rất nhanh đã hình thành tư thế cứng nhắc đặc thù… gù lưng, co chân, cúi đầu.
Những người giấy vốn trầm lặng, bây giờ lại cử động được.
Mà những dân làng tính tình nhút nhát nhìn thấy cảnh tượng này, không những không sợ, mà còn ngẩng đầu lên đầy phấn khích, chờ đợi khoảnh khắc nhìn thấy cô dâu.
Điều này càng củng cố suy đoán của Tô Dao Linh.
Thứ mà Tôn Phi Phi suýt nữa nhìn thấy trước đó chỉ là đến để ô nhiễm và làm xáo trộn thần trí của bọn họ, chỉ có nhìn thấy vật dẫn mang "cô dâu" chân chính, cũng chính là "khuôn mặt" của thi thể Triệu Tiểu Hồi đã bị nó chọn trúng, mới có thể hoàn thành chuyển hóa cuối cùng.
Vậy thì bọn họ chỉ cần đứng ở chỗ này, chứng kiến toàn bộ nghi thức hoàn thành là được.
Đây chỉ là một phó bản nhiệm vụ tân thủ cấp thấp mà thôi.
Nhưng mọi chuyện sẽ phát triển như vậy thật sao?
Tô Dao Linh đã nhìn thấy bóng đen chạy toán loạn trong rừng núi ở xa, dưới ánh trăng bọn chúng không thể ẩn nấp, chạy như bay từ xa tới, rời khỏi sự che chắn của rừng rậm, những con quái vật tham lam hung ác này không thể che giấu được nữa, thoắt cái đã đến con đường nhỏ trước thôn.
Tô Dao Linh lùi lại một bước, nói: "Xem ra, thứ trên núi cũng không muốn bỏ lỡ 'đám cưới' này."
Ngay khi đám quái vật chảy nước dãi, phát ra tiếng kêu chói tai từ cổ họng sắp đến cổng làng, đám dân làng đang cúi đầu trước cô dâu cũng dừng động tác lại.
Sau đó, bọn họ đồng loạt quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Dao Linh và Thẩm Diệc đang đứng trên đường bằng đôi mắt giống nhau, đồng tử giống nhau.
Tô Dao Linh không cảm nhận được bất kỳ công kích tinh thần nào, hiển nhiên lần này nó đã khôn hơn rồi.
Nhưng trong cảm xúc sinh ra nó, vốn dĩ đã mang theo sự tham lam và dục vọng, khi nó phát hiện ra sức mạnh đáng sợ đó chỉ tồn tại ở một chiều không gian khác, khi nó nuốt chửng lý trí của càng nhiều người, hơn nữa trở thành đối tượng được tất cả mọi người cúi đầu, nó cảm thấy mình lại ngon rồi.
Vì vậy, nó triệu hồi những con quái vật trong rừng núi, triệu hồi những dân làng trên bãi đất trống, mục tiêu chính là đối tượng khiến người ta thèm nhỏ dãi nhất kia.
Không thể ô nhiễm, vậy thì nuốt chửng!
Những dân làng đang quỳ trên mặt đất lập tức bò dậy, quay người chạy về phía Tô Dao Linh!
Người chạy nhanh nhất là Triệu Lục Tử, lúc này trong mắt Triệu Lục Tử đã không còn chút nhân tính nào, chỉ có sự tham lam thèm khát, khuôn mặt cậu ta méo mó, thậm chí trong cái miệng há to còn mọc ra răng nanh!
Sau đó cậu ta bị Tô Dao Linh bóp cổ một cách chính xác.
Xoay vài vòng trên không một cách hoa lệ, sau đó bay ra xa, đập trúng con cáo biến dị đang lao tới.
Triệu Lục Tử: ...!
Con cáo bị đập ngất xỉu, lại bị đồng bọn giẫm đạp vài cái: ... ?
Có lẽ dị năng Hành Hung của Tô Dao Linh sẽ hữu dụng khi đối phó với những con cáo đó, nhưng đối phó với những dân làng chưa hoàn toàn sa ngã thì không biết, hơn nữa việc phát động dị năng cần tiêu hao năng lượng của Đá Sương Mù.
Không may là tài khoản của cô còn sạch hơn cả mặt, chẳng có nổi một viên Đá Sương Mù.
May mắn là sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cô đã max, hơn nữa nền tảng vốn đã rất mạnh.
Thẩm Diệc còn chưa ra tay: "..."
"Phía Nam có rất nhiều cáo đang tới, chắc dân làng bên cạnh cũng sẽ gia nhập chiến đấu, giao những thứ này cho anh đấy."
Giọng Tô Dao Linh vừa dứt, Thẩm Diệc lập tức nghe thấy tiếng động hướng về phía mình.
Đó là tiếng tứ chi chạm đất, không phải tiếng bước chân chạy của con người.
Cho dù anh ấy không nhìn thấy gì cũng có thể gia nhập chiến đấu ngay lập tức, đánh lui từng con cáo và dân làng đang bao vây tấn công.
Nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thương, cũng sẽ kiệt sức, Thẩm Diệc đã từng trải qua chuyện này trong rừng núi rồi.
Nhưng mới có vài phút, anh ấy đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên đột ngột, sau đó là giọng nói của Tô Dao Linh: "Đi bốn bước về bên phải!"
Thẩm Diệc ném chân cáo đang xách trên tay ra ngoài, làm theo lời Tô Dao Linh đi bốn bước về bên phải, ngay sau đó anh ấy cảm thấy một luồng nhiệt phả tới từ bên trái mình!
Là lửa!
Nếu chậm hai giây, bây giờ anh ấy đã bị nướng chín rồi.
Nên nói là Tô Dao Linh phán đoán chính xác, hay là cô quá tự tin vào mình đây?
Một vòng lửa khoảng mười mét vuông, bao vây hai người, con cáo bị Thẩm Diệc ném ra ngoài rơi trúng ngay ngọn lửa, bị bỏng kêu la thảm thiết, tìm đại một hướng lao tới, vừa đúng là hướng Tô Dao Linh vừa phóng hỏa.
Thế là Tô Dao Linh lách sang một bên, con cáo lao tới nhưng không hoàn toàn lao qua được…
Bởi vì Tô Dao Linh đưa tay ra, túm lấy đuôi nó.
Cái đuôi là điểm chịu lực cực kỳ thuận tiện, cô nắm lấy đuôi, đi về phía trước vài bước là bức tường lửa, sau đó Tô Dao Linh vung tay, con cáo trong tay bị quăng lên tường lửa nướng vài vòng, một mùi thịt chín đột ngột bốc lên.
Sau đó là một tiếng bốp, thứ bị thiêu trụi lông kia bị quăng ra xa.
Những con cáo bên cạnh suýt bị đập trúng, nhanh nhẹn né tránh, nhưng không một con nào dám tiến lên.
Dân làng cũng vậy.
Quả nhiên giống như cô nghĩ, cái đám này sợ lửa.
Còn Tôn Phi Phi thì đang mang theo Ỷ Thiên Đồ Long nổi khùng trốn dưới mái cỏ bên cạnh, không dám phát ra tiếng động, cũng không dám đi ra ngoài.
May mà đám quái vật đó chưa phát hiện ra bọn họ.
Nhưng cô ấy cũng biết, nếu đám quái vật đó giải quyết xong "Lộ Liêu Liêu" và Thẩm Diệc, cũng sẽ không bỏ qua cho họ, bây giờ chỉ là chưa rảnh mà thôi.
Rốt cuộc thì khi nào đám cưới mới kết thúc?
**
Trong làng không có điện, ban đêm lại không bao giờ thắp đèn, ánh trăng rất sáng, nhưng cho dù là "đám cưới" náo nhiệt như vậy cũng không có đèn lồng và pháo hoa.
Dã thú sợ lửa, ngọn lửa sẽ gây thương tích cho chúng, đó là thứ khắc sâu trong bản năng của chúng.
Nhưng người trong làng nhóm lửa nấu cơm thì chắc chắn sẽ có mồi lửa.
Vì vậy, khi lục soát nhà bếp của dân làng, Tô Dao Linh đã tìm thấy đồ đánh lửa và vài bình dầu.
Chỉ có kẻ ngốc mới đứng yên một chỗ, chịu trận bị NPC của phó bản vây đánh, cho dù một bức tường lửa không thể ngăn chặn chúng hoàn toàn, nhưng cũng có thể giành được chút lợi thế cho phe mình.
Có lẽ là thực lực mà Thẩm Diệc và Tô Dao Linh thể hiện quá hung hãn, cho dù chúng sử dụng chiến thuật biển người cũng không thể thành công, hoặc là sự uy hiếp của bức tường lửa đối với chúng còn mạnh hơn Tô Dao Linh tưởng tượng rất nhiều, tóm lại dù là cáo hay dân làng đều không tiếp tục xông vào trong nữa.
Tuy Thẩm Diệc bịt mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh lửa lờ mờ xuyên qua lớp vải.
Còn Tô Dao Linh thì nhìn thấy vô số dân làng điên cuồng, đang từ từ nhường ra một con đường qua ngọn lửa bập bùng và tầm nhìn méo mó do không khí bị đốt cháy.
Nơi vừa được nhường ra có một bóng người màu đỏ.
Đó là cô dâu.
Cô dâu đội khăn voan.
Ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả những con dã thú trông không giống cáo lắm đều nhìn chằm chằm vào cô ta.
Cô ta đưa tay ra, hướng thẳng về phía Tô Dao Linh, chậm rãi vén khăn voan trên đầu cô dâu lên.
Thẩm Diệc tuy không nhìn thấy, nhưng có thể phân biệt được âm thanh.
Tiếng vải ma sát rất nhỏ, tiếng khăn voan được vén lên.
Thẩm Diệc: "Cô thấy rồi à?"
Tô Dao Linh: "Thấy rồi."
Trong ngọn lửa, cô nhìn thấy khuôn mặt cô dâu.
Đó vừa là khuôn mặt của Triệu Tiểu Hồi, lại vừa không phải khuôn mặt của Triệu Tiểu Hồi.
Cùng lúc đó, vô số người xung quanh cô dâu nhảy múa hò hét, bọn họ cũng sờ lên mặt mình, vẻ mặt cuồng loạn: "Là tôi, là tôi, là tôi!"
Là khuôn mặt của tôi.
Trong mắt mọi người, đều nhìn thấy cùng một khuôn mặt, cùng một đôi mắt, cùng một cái mũi, cùng một cái miệng.
Tất cả đều nhìn thấy khuôn mặt của chính mình.
Bọn họ thành kính phủ phục trên mặt đất, môi run rẩy, cố gắng mở to đôi mắt nửa người nửa thú, ngẩng đầu, ở điểm cuối của "đám cưới" này, nghênh đón sự lột xác dưới ánh trăng và ánh lửa.
Còn những con quái vật mang hình dáng cáo bên cạnh bọn họ cũng đứng thẳng người lên, phát ra tiếng kêu nửa người nửa thú từ cổ họng và lồng ngực.
Khoảnh khắc đó, vô số bóng dáng kêu gào bên ngoài ánh lửa, khi chúng đứng bằng hai chân, không thể nhìn rõ móng vuốt sắc nhọn của chúng, khuôn mặt như cáo và bộ lông nhàn nhạt trên thân thể, lại có một khoảnh khắc trông giống như loài người điên rồ.
Bất kỳ người chơi bình thường nào nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sẽ cảm thấy rùng mình, cực kỳ điên loạn.
Nhưng người nhìn thấy cảnh này không phải là kẻ điên, thì cũng là quái vật đã rơi vào vực sâu điên cuồng.
Chỉ có Tô Dao Linh nhìn thấy tất cả những điều này.
Cô đứng trong vòng lửa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Khi nào thì chúng mới kêu xong?"
777: "... Chắc là, sắp rồi."