Một lúc sau, tiếng cười của Trần Bằng vang lên bên ngoài bức tường.

Đó không phải là tiếng cười của người bình thường, mà là tiếng cười điên khùng không rõ nguyên do.

Tôn Phi Phi cắn răng, quyết định rời khỏi ngôi làng kỳ quái này trước, tìm đồng đội trước đó, xem mọi người có còn sống không.

Tuy rằng bịt mắt, nhưng Tôn Phi Phi vẫn mò tường đi ra khỏi nhà Trần Bằng, nghe thấy đội ngũ gõ chiêng đánh trống bên ngoài đã đi về hướng khác, cô ấy bèn dựa theo chút ký ức về hoàn cảnh của ngôi làng này, vừa chú ý động tĩnh, vừa đi ra ngoài làng.

Tuy lúc đi đường ngã mấy lần, nhưng so với việc giữ được mạng sống thì vết thương trên người chẳng là gì cả.

Thỉnh thoảng cũng gặp phải một vài dân làng kỳ quái không lên tiếng, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tôn Phi Phi lập tức dựa vào tường ngồi xổm xuống, không phát ra tiếng động, trong lòng lẩm bẩm tự thôi miên, cho đến khi đối phương rời đi.

Mỗi lần cô ấy nghe thấy tiếng bước chân cứng nhắc kỳ quái của những dân làng đó, đều là đi về phía tiếng ồn ào.

Lúc đi bọn họ không nói một lời, nhưng đến đó thì lại hòa mình vào đội ngũ thác loạn.

Lúc đầu người còn khá đông, về sau chỉ có thể gặp lẻ tẻ vài người, sắp đến cổng làng, Tôn Phi Phi đã không còn gặp dân làng nữa, cô ấy cũng thả lỏng hơn một chút, đi nhanh hơn.

Ai ngờ phía trước lại có hai tiếng bước chân, cô ấy còn tưởng rằng lần này sẽ đụng phải, không ngờ lại là đồng đội của mình!

"Thứ này chắc chắn có vấn đề, không được nhìn bọn họ!"

Tôn Phi Phi lau vết máu trên mặt: "Bây giờ chúng ta phải chạy mau!"

Tô Dao Linh lại nói: "Không chạy được, chạy rồi nhiệm vụ làm sao bây giờ."

Tôn Phi Phi do dự: "Ý cô là, chúng ta quay lại tham gia sao?"

Cô ấy vừa nói ra câu này, bản thân cũng giật mình, không phải chứ, chẳng lẽ khó khăn lắm mới thoát ra được, giờ lại quay về nộp mạng sao?

Giọng nói của Thẩm Diệc vang lên: "Cô muốn đi thì đi, à mà trong rừng núi bên ngoài có rất nhiều cáo đang chờ ăn cơm."

Tôn Phi Phi: "..."

"Tôi hành động cùng với mọi người vậy."

Sau chuyện Triệu Thác, đáng lẽ lòng tin giữa những người chơi đã rạn nứt, nhưng không biết tại sao cô ấy cứ cảm thấy đi theo hai người trước mắt này, xác suất sống sót sẽ lớn hơn một chút.

Hành động một mình thực sự quá nguy hiểm.

Tôn Phi Phi: "Vậy mọi người định làm thế nào? Bây giờ không rõ Ỷ Thiên Đồ Long sống hay chết, cũng không biết tại sao dân làng lại nổi điên, mọi người có muốn bịt mắt lại không."

Đây đúng là một vấn đề.

Dĩ nhiên Tô Dao Linh có thể không cần sợ, nhưng Thẩm Diệc và Tôn Phi Phi chưa chắc đã có [Cuốn Sách Điên Cuồng] và hack Cục Tròn bảo vệ cơ thể.

Nếu là cáo biến dị vây đánh, có lẽ còn có chút uy hiếp với Tô Dao Linh, nhưng chỉ cần đối phương bị ô nhiễm tinh thần, vậy thì chính là biếu không cho cô.

Sau đó Thẩm Diệc thấy Tô Dao Linh lấy ra một con dao bếp, đánh giá quần áo của anh ấy từ trên xuống dưới.

Nhìn anh ấy hỏi: "Cần giúp không?"

Con dao bếp sắc bén, dưới ánh trăng lấp lánh, lạnh lẽo mà đáng sợ.

Thẩm Diệc: "... Không cần."

Anh ấy lấy một chiếc băng đô màu đen ra khỏi không gian, che mắt lại: "Như vậy là được rồi."

Thính lực của anh ấy rất nhạy bén, mạnh hơn Tôn Phi Phi rất nhiều, cho dù bịt mắt cũng có thể chiến đấu, huống chi chỉ là nghe tiếng bước chân bình thường.

Tô Dao Linh gật đầu: "Tinh tế."

Lần đầu tiên cô nhìn thấy có người để đồ vật như vậy trong không gian, vậy thì việc cô để hộp kim chỉ và dao bếp cũng không có gì lạ.

Thậm chí, cô nghi ngờ Thẩm Diệc còn chuẩn bị nhiều bộ quần áo để thay trong không gian, đỡ lãng phí năm ô đó.

Tôn Phi Phi hỏi: "Vậy kế hoạch của chúng ta là?"

Tô Dao Linh ngẫm nghĩ nói: "Xem Ỷ Thiên Đồ Long và Trần Bằng đã chết chưa, sau đó tham gia đám cưới một chút, làm xong nhiệm vụ là có thể chạy."

Tôn Phi Phi: "..."

Có vẻ là rất thực tế, cũng rất bài bản, nhưng nghĩ kỹ thì sao lại cảm thấy hình như chẳng có kế hoạch gì cả?

Thẩm Diệc có thể nghe tiếng phân biệt vị trí, hơn nữa trí nhớ cũng không tệ, Tô Dao Linh không lo lắng cho anh ấy, chắc người này đã nhớ đường, thậm chí là địa hình của cả ngôi làng rồi.

Còn Tôn Phi Phi, lại tỏ ra giống như một người chơi mới bình thường.

Một người chơi mới không có bất kỳ dị năng nào, trong một phó bản vừa có nội gián vừa có ô nhiễm, thật sự không dễ sống sót.

Tô Dao Linh tìm đại một căn nhà bên đường, đập vỡ cửa sổ, lộn vào trong, tìm một đoạn dây thừng, đưa một đầu cho Tôn Phi Phi, còn cô cầm đầu kia, dắt Tôn Phi Phi đi về phía trước.

Cô còn tìm thấy một cái liềm cắt cỏ trong nhà, đưa cho Tôn Phi Phi cầm trong tay để tự vệ.

Lại lấy một bộ quần áo từ trong tủ, dùng dao bếp cắt ra, xé một mảnh vải vụn sạch sẽ, thay miếng che mắt cho Tôn Phi Phi, miếng vải của cô ấy vừa rách vừa nát, còn có vết bẩn và bụi bặm, đeo lâu sẽ làm tổn thương mắt.

Hai người thấy cô thành thạo phá cửa sổ, vào nhà, hơn nữa tìm đồ dùng cần thiết cứ như là nhà mình thì im lặng: "..."

Tôn Phi Phi hỏi: "Cô ấy, cô ấy không sợ gặp dân làng sao?"

Thẩm Diệc: "Dân làng ra ngoài hết rồi, bây giờ ở đây không có ai."

Thảo nào cô có thể ngang nhiên muốn làm gì thì làm như vậy.

Thì ra là thế!

Tôn Phi Phi suy nghĩ, thoạt nhìn rất nhiều hành vi của "Lộ Liêu Liêu" như không suy nghĩ, liều lĩnh táo bạo, nhưng thật ra là quan sát tỉ mỉ, hành động dứt khoát, đúng là người chơi xuất sắc nhất mà cô ấy từng gặp, hèn gì, hèn gì!

Đằng sau sự táo bạo là sự tinh tế! Dưới lớp ngụy trang liều lĩnh là sự nắm chắc tuyệt đối!

Nếu 777 có thể nghe thấy tiếng lòng của cô ấy, nhất định sẽ đánh ra một loạt dấu hỏi chấm.

777: Cô ấy biết không có ai mới ngang ngược như vậy sao? Có người thì cô ấy cũng rất ngang ngược nhé!

Chuẩn bị xong, ba người lập tức đi về phía nơi phát ra âm thanh, có lẽ vì đội ngũ dân làng đi về phía cổng làng, cho nên chưa đi được mấy bước, Thẩm Diệc đã nghe thấy tiếng chiêng trống gần bên tai.

Tô Dao Linh cũng dừng lại.

Tôn Phi Phi và Thẩm Diệc đều không nhìn thấy, chỉ có thể nghe, chỉ có Tô Dao Linh mới có thể nhìn thấy tình huống phía trước.

Vì vậy, tất cả những gì họ biết đều là do Tô Dao Linh thuật lại.

"Tới rồi."

Thẩm Diệc: "..."

Có phải lời tường thuật của cô quá đơn giản không?

Tô Dao Linh dẫn người sang một bên, nhường đường.

Cô nói: "Là đội ngũ đón dâu, hai người đợi ở đây, lát nữa tôi sẽ bắt người lại, chúng ta bám theo đội ngũ đi qua đó."

Nghe có vẻ là kế hoạch rất thiết thực, nhưng cô muốn bắt ai?

Trên mặt Tôn Phi Phi hiện lên vẻ hoang mang.

Nhưng cô ấy thích sự hoang mang này, bởi vì như vậy chính là đại thần sắp gánh team rồi.

Tiếng bước chân dày đặc, tiếng la hét chói tai điên cuồng của dân làng và tiếng chiêng trống hỗn loạn đan xen vào nhau, Tôn Phi Phi có thể cảm nhận được đội ngũ phía trước đi ngang qua cách mình không xa.

Sau đó, đầu dây bên kia được Tô Dao Linh giao cho Thẩm Diệc, cô xông vào đội ngũ.

Tôn Phi Phi còn đang ngơ ngác, đã nghe thấy Tô Dao Linh quay lại…

Cái thế nhanh như chớp này khiến cả người bị bắt cũng không kịp phản ứng.

"Buông tôi ra, buông tôi ra! Cô muốn làm gì! Cút đi cút đi!"

"Cút đi cút đi!"

Tôn Phi Phi có thể nghe ra đây là giọng của hai người, nói cách khác là chỉ trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi, Tô Dao Linh xông vào đội ngũ đón dâu nguy hiểm, bắt hai người trở về?

Cô làm thế nào, một tay bắt một người sao?

Đó không phải là gà con vịt con bình thường, là dân làng nguy hiểm, là hai người trưởng thành!

Đúng vậy, từ giọng nói của hai người này, Tôn Phi Phi có thể nghe ra một người là Trần Bằng, người còn lại là Ỷ Thiên Đồ Long.

"Vừa nãy tôi nghe thấy giọng Chu đạo trưởng trong đội ngũ, tôi còn tưởng cô sẽ..."

Cô ấy còn tưởng rằng Chu đạo trưởng sẽ bị bắt ra, dù sao trước đó cô ấy đã chuyển đạt một số thông tin thông qua Chu đạo trưởng, nếu "Lộ Liêu Liêu" muốn tìm hiểu nội dung sự kiện kỳ quái của ngôi làng này, chắc chắn sẽ phải hỏi Chu đạo trưởng.

Giọng nói thờ ơ của Tô Dao Linh vang lên: "Có lẽ ông ta chẳng biết nhiều bằng tôi, tôi rảnh rỗi lắm mới đi hỏi một kẻ không ra gì."

Vừa dứt lời, hai người bị bắt đột nhiên phản kháng dữ dội…

Sau đó, Tôn Phi Phi nghe thấy tiếng bịch bịch, tiếng r*n rỉ đau đớn và tiếng kêu thảm thiết.

Nếu Tôn Phi Phi có thể nhìn thấy, cô ấy sẽ phát hiện người đánh Ỷ Thiên Đồ Long và Trần Bằng không chỉ có Tô Dao Linh, mà còn có Thẩm Diệc.

Cho dù bịt mắt, cũng không ảnh hưởng đến việc Thẩm Diệc ra tay.

Anh ấy biết Tô Dao Linh muốn làm gì… cứu bọn họ.

Nhưng bọn họ đã bị điên, lúc này thần trí mơ hồ, không chỉ không cảm ơn mình, ngược lại còn gào thét lung tung, nhưng hiện tại người trong đội ngũ đón dâu kêu còn to hơn họ nên tiếng kêu của họ bị át đi, chẳng có ai để ý.

Tô Dao Linh thì rất có kinh nghiệm đối phó với những người bị ô nhiễm này.

Đau đớn có thể khiến bọn họ tỉnh táo, tẩy não có thể xoay chuyển nhận thức.

Ỷ Thiên Đồ Long và Trần Bằng đang gào thét đã bị đánh đến mức không nói nên lời.

Khi Tô Dao Linh ra tay sẽ không quan tâm họ có phải đồng đội của mình hay không, đánh đến mức độ nào có thể đánh thức họ thì đánh đến mức độ đó.

Thẩm Diệc thì càng không cần phải nói, ngay từ đầu đã không coi họ là đồng đội.

Nếu họ vẫn chìm đắm trong cơn điên, vậy thì có thể giết chết khi cần thiết.

Cho nên Trần Bằng rụng ba cái răng, Ỷ Thiên Đồ Long gãy tay, cơn đau dữ dội cuối cùng cũng khiến họ không còn nói năng lung tung, mà là kêu gào thảm thiết.

Tô Dao Linh dừng lại, Tôn Phi Phi đứng bên cạnh không nhìn thấy tình hình, nhưng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của hai người, nghĩ rằng đồng đội ra tay chắc chắn sẽ không quá nặng, hai người đàn ông này yếu ớt thật đấy, chỉ chút vết thương như vậy mà kêu la thành như thế.

Thẩm Diệc nói: "Bọn họ bị điên rồi."

Không biết Tô Dao Linh nhìn thấy gì, nói: "Trông bọn họ hơi kỳ quái."

Kỳ quái?

Thẩm Diệc hỏi: "Cô nhìn thấy gì."

"Cáo."

Tô Dao Linh bổ sung thêm: "Ngũ quan giống cáo, nhưng vẫn giống người hơn."

Cô biết, Ỷ Thiên Đồ Long và Trần Bằng đều không phải mắt tròn, màu sắc đồng tử cũng không sâu như vậy, hình dáng khuôn mặt cũng không phải như bây giờ.

777: ... Đã bị đánh thành ra như vậy rồi, còn có thể nhìn ra hình dáng khuôn mặt sao?

777 hoài nghi, có một ngày năng lực sở trường của mình sẽ không phải là ngụy trang nhận thức, mà là phàn nàn.

Theo manh mối hiện tại, nếu nhìn thấy mặt cô dâu sẽ bị ô nhiễm, cho rằng mình là cô dâu, nhưng nhiều dân làng lại cùng nổi điên, chắc chắn không thể là thứ đó lần lượt đi lây nhiễm.

Có lẽ có liên quan đến việc nó bị "cắn nát" lúc đó.

Cục Tròn giận dữ nuốt phần lớn cơ thể của nó, hình như đã nhận được năng lượng rất lớn, không tiếp tục chìm vào giấc ngủ nhưng cũng không có động tĩnh gì, có vẻ vẫn đang cố gắng "tiêu hóa".

Vậy thì rốt cuộc những lời nói lảm nhảm mà Tôn Phi Phi nghe thấy có ý gì?

Tô Dao Linh hỏi: "Ai cũng nhìn thấy cô dâu sao?"

Ỷ Thiên Đồ Long lắc đầu, hai mắt vô hồn: "Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi..."

Đôi mắt của Trần Bằng cũng lúc tỉnh lúc mê: "Là tôi, là tôi, là mặt của tôi."

"Nhớ kỹ, đó không phải là mặt của các cậu, các cậu cũng không phải cô dâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play