Edit Ngọc Trúc

“Ngươi làm sao cũng lại đây?” Lưu thiên sư nhíu mày, “Vừa đúng lúc, ta cũng không biết đây là vị tiểu bối nào nhà Vương gia không muốn sống, ngươi mau dẫn hắn ra ngoài, để ta tiếp tục ổn định trận pháp, trấn áp tà ám kia.”

“À cái này…”

Bùi đại sư nhìn sư huynh mình, lại nhìn sang Dung Cảnh, nhất thời trầm mặc.

Lưu thiên sư thấy hắn vẫn đứng yên bất động, chân mày càng nhíu chặt: “Sao vậy?”

Bùi đại sư đáp: “Chuyện là như vầy, vị này chính là Dung tiên sinh…”

“Dung tiên sinh cái gì? Ngươi bao giờ nghe nói đến người này trong giới huyền học?” Lưu thiên sư trừng mắt nhìn Bùi đại sư, giọng điệu lạnh băng, “Bùi Nguyên, ngươi dù gì cũng là thiên sư, sao còn bị lũ bịp bợm giang hồ làm mờ mắt thế?”

Bùi Nguyên sững sờ.

“Các ngươi mau ra ngoài đi, tà ám kia lúc còn sống đã chịu đủ dày vò, nay sát khí cực mạnh, dù là ta tự tay lập trận cũng không thể trấn áp được bao lâu…”

“Là trấn không được bao lâu, hay là không muốn trấn không được bao lâu?” Dung Cảnh đứng bên cạnh, thản nhiên nhìn hai sư huynh đệ tranh cãi, nhàn nhạt cất lời.

“Ngươi có ý gì?” Lưu thiên sư sững lại một giây, sau đó hiện rõ vẻ chán ghét, “Ta thấy nhiều kẻ lừa đảo như ngươi rồi, đừng tưởng nơi này cũng như những nơi các ngươi thường lừa người ta, nếu còn dây dưa, lát nữa có chuyện ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”

Đáp lại hắn, Dung Cảnh chỉ lẳng lặng bước thẳng vào trong.

Lưu thiên sư thấy vậy, trong mắt ánh lên tia phẫn nộ, vung kiếm gỗ đào trong tay muốn ngăn cản đường đi của Dung Cảnh.

Nhưng “đinh” một tiếng giòn tan vang lên, đầu ngón tay Dung Cảnh khẽ bật ra, chuôi kiếm thế tới hung hãn kia lại bị cậu dễ dàng búng văng đi, lực phản chấn khiến hổ khẩu của Lưu thiên sư tê rần.

Bùi đại sư tức Bùi Nguyên rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vừa liếc nhìn tay phải đang run nhẹ của sư huynh, vừa định lên tiếng khuyên ngăn thêm lần nữa, đã thấy Lưu sư huynh mặt đen như than, vẫn cứng rắn muốn chặn đường Dung Cảnh.

Tiếng đánh từ hành lang tầng hai càng lúc càng dồn dập, vang vọng. Dung Cảnh liếc mắt nhìn Lưu thiên sư vẫn chắn trước mặt, rồi lại ngẩng đầu nhìn về cánh cửa ở cuối hành lang, mày hơi nhíu lại.

Cậu thật ra là người cực kỳ ghét phiền toái.

Cho nên đối với sự ngăn cản của Lưu thiên sư, phản ứng của Dung Cảnh rất đơn giản trực tiếp giơ tay, điểm nhẹ vào giữa trán hắn, mạnh mẽ áp chế hồn thể của hắn xuống.

Lưu thiên sư chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng “ong” nặng nề, tay buông kiếm, cả người lảo đảo ngã vào lòng Bùi Nguyên.

Dung Cảnh liếc bọn họ một cái, nói: “Nửa tiếng sau sẽ tự khôi phục.”

Bùi Nguyên chần chừ gật đầu, cẩn thận đỡ lấy sư huynh, nhưng vẫn đứng thủ ở đầu cầu thang, không bước xuống dưới.

Bên kia, không còn Lưu thiên sư cản trở, Dung Cảnh rất nhanh đã đến trước cánh cửa phát ra tiếng đánh.

Cánh cửa vốn tinh xảo, lịch sự nhã nhặn trong mắt người thường, lúc này lại tràn ngập oán khí và sát ý. Tiếng khóc bi ai, đầy oán độc vang vọng bên tai, như tố khổ, lại như reo hò vì được báo thù.

“Phanh! Bang bang!” Tiếng đánh vẫn tiếp diễn.

Dung Cảnh đưa tay, cầm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo như kết một tầng băng, nhẹ nhàng vặn mở.

Ngay lúc đó, cậu liền cảm nhận được phía sau cánh cửa như có một lực cản rất lớn, đang ngăn cản cậu đẩy vào.

Dung Cảnh dừng lại một chút, rồi tiếp tục đẩy vào.

“Kẽo kẹt ——” một tiếng vang lên, sát khí trên cửa bị linh khí làm tan rã, phát ra âm thanh “tê tê” nhỏ nhẹ, cảnh tượng trong phòng rốt cuộc hiện rõ trước mắt cậu.

Căn phòng không hề có chút dấu vết nào của trận pháp như lời Lưu thiên sư nói.

Dung Cảnh cúi mắt nhìn vào, chỉ thấy trong phòng trống trơn, một thanh niên mặc âu phục quỳ gối dưới sàn nhà, mắt trợn trừng, đầu dùng một tư thế vặn vẹo đến kỳ quái, không ngừng đập mạnh xuống sàn.

Sàn gỗ nâu đã tích đầy từng vũng máu đỏ sẫm. Trán Vương Nhất Chu gần như đã bị đập đến huyết nhục mơ hồ, lờ mờ lộ ra cả mảnh sọ trắng bên trong.

“Buông tha tôi… Buông tha tôi đi! Cầu xin các người, buông tha tôi…” Tiếng khóc nức nở, đầy sợ hãi vang lên từ miệng Vương Nhất Chu, vị tiểu thiếu gia nhà Vương gia ngày thường phong lưu hào nhoáng giờ phút này chật vật đến đáng sợ.

“Hì hì…” Một trận gió lạnh lướt qua trong phòng, làm mái tóc bạc dài của Dung Cảnh tung bay, cũng lật tung cổ áo Vương Nhất Chu, để lộ vết bầm tím bị siết cổ.

Sắc mặt Vương Nhất Chu đỏ bừng, mắt trợn lớn, mũi phập phồng dữ dội nhưng không sao hít nổi chút không khí nào.

Máu từ bốn phía chảy xuống như suối. Tà ám kia vẫn đang giày vò Vương Nhất Chu, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Dung Cảnh, cứ vậy mà trút hết hận thù điên cuồng của mình.

Dung Cảnh vẫn đứng nơi cửa, im lặng không nói gì.

Cho đến khi móng tay sắc nhọn của đối phương sắp siết sâu vào cổ họng Vương Nhất Chu, Dung Cảnh mới giơ tay, ném mấy tấm tịnh sát phù vào một góc phòng, áp chế tà ám lại.

Ngay khoảnh khắc bị ngăn cản khi sắp trả thù thành công, khuôn mặt vặn vẹo của tà ám đầy căm hận, tiếng gào khóc vang vọng khắp phòng: “Giết… Giết hắn…”

“Vì một kẻ như vậy, mà để hồn phi phách tán, có đáng không?” Dung Cảnh cất tiếng.

Tiếng gào tạm ngưng, khuôn mặt quỷ hiện lên vẻ do dự, nhưng rất nhanh lại bị oán khí lấn át: “Không… Giết! Giết hắn…”

Dòng huyết lệ chảy dài trên khuôn mặt quỷ. Dung Cảnh nhìn nó một lúc, rồi rút trong túi ra một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi cho nó.

Tà ám khựng lại, sát khí đầy trời cũng theo đó mà đột ngột ngưng trệ.

“Vì một kẻ như vậy, hồn phi phách tán là không đáng.” Giọng Dung Cảnh vẫn bình thản, ánh mắt dừng trên gương mặt tà ám đã bình tĩnh lại.

Đó là một gương mặt… khó mà miêu tả nổi.

Ngũ quan biến ảo vặn vẹo, lúc là nam nhân tuấn tú, lúc lại là nét uyển chuyển nữ tính như thể linh hồn của nhiều người bị cưỡng ép dung hợp lại với nhau, mang theo một vẻ quỷ dị khiến người ta nghẹt thở.

Dung Cảnh sớm đã biết cái gọi là “tà ám” kia, thực chất chỉ là thể hợp nhất của nhiều oán quỷ.

Theo lý mà nói, oán khí quá mạnh sẽ khiến chúng tự cắn xé nhau, nhưng không hiểu sao, mấy oán quỷ này lại không những không tương khắc, mà còn hòa vào nhau, sức mạnh tăng lên gấp chục lần.

Nhưng cho dù đã hợp thể, chỉ cần phong thủy Vương gia không phạm lỗi, chúng vẫn không thể tiếp cận nơi này.

Ánh mắt Dung Cảnh dừng lại trên một gương mặt trong số đó gương mặt thiếu nữ trầm tĩnh. Nếu không quá tái nhợt, cô thậm chí có thể gọi là xinh đẹp.

Ngũ quan của cô rất giống với Lưu thiên sư kia.

“Ta không cam lòng…” cô cất tiếng, chính là giọng nói của thiếu nữ.

Vương Nhất Chu mang sát cách trong mệnh, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội này, cuối cùng cũng có thể kéo hắn xuống địa ngục làm sao cam tâm mà dừng tay lúc này?

“Hắn sống không được bao lâu nữa.” Dung Cảnh nhàn nhạt nói.

Oán quỷ khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Cảnh bằng đôi mắt rõ ràng thuộc về nhiều người khác nhau.

So với con người, loại sinh vật âm giới như chúng có trực giác nhạy bén hơn nhiều đối với những người trong giới huyền học sở hữu tu vi cao. Thanh niên trước mặt thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, dung mạo tinh xảo lạnh nhạt, giống hệt công tử thế gia. Nhưng cảm giác từ tiềm thức lại khiến chúng nó run sợ thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Lưu thiên sư.

Không, cảm giác đó giống như sự đối lập giữa một ao nước ven đường và đại dương sâu thẳm khiến người ta vô thức sinh ra sợ hãi… và khuất phục.

Oán quỷ rơi vào im lặng.

Nếu có lựa chọn, ai lại muốn hồn phi phách tán?

Nhưng ngược lại, ai có thể chắc chắn rằng lời Dung Cảnh nói không phải đang dối gạt bọn chúng?

Như thể nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt oán quỷ, Dung Cảnh nhàn nhạt nói: “Ta không cần thiết phải lừa các ngươi.”

Bị vài lá phù chú của người ta dễ dàng trấn áp: “……”

Ngẫm lại… cũng đúng.

“Được.” Cuối cùng, vẫn là giọng nói của thiếu nữ vang lên, “Hiện tại chúng ta sẽ không giết hắn. Nhưng chúng ta muốn đi theo cậu, nhìn hắn… từng bước đi tới cái chết.”

Nói đến hai chữ cuối cùng, giọng thiếu nữ vốn dịu dàng lại đột ngột trở nên lạnh băng và sắc nhọn, như hàm chứa vô tận hận thù.

Dung Cảnh rũ mắt. Cậu thật ra không thích phiền toái, nhưng…

“Được.” Cuối cùng, cậu vẫn gật đầu.

Cậu rút ra một lá gửi linh phù để oán quỷ cư trú tạm thời, lá bùa vàng nhạt lập tức thấm ra vài vệt máu đỏ sậm.

Dung Cảnh thu lá bùa vào, rồi mới quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Chu.

“…… Cút đi! Lũ kỹ nữ, chúng mày đều là lũ kỹ nữ!”

Chỉ suýt nữa thôi, cái cảm giác cận kề cái chết kia gần như nhấn chìm hắn, dưới áp lực tâm lý quá lớn, Vương Nhất Chu không ngoài dự đoán mà phát điên.

Hắn nghẹn giọng, khi thì dập đầu liên tục xuống nền nhà, khi lại nhe răng trợn mắt chửi rủa lung tung.

Dung Cảnh nhìn hắn vài giây, giơ tay đốt lên một ngọn linh hỏa, thiêu sạch toàn bộ oán sát khí còn sót lại trong phòng, rồi bước tới định mang hắn ra ngoài.

Thế nhưng, ngay khi cậu vừa đến gần, Vương Nhất Chu chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vách tường trước mặt rồi phá lên cười điên dại.

“Ha ha ha ha, đáng đời! Ai bảo mấy con kỹ nữ chúng mày không biết điều! Dám làm mất mặt tao Vương thiếu, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần mà nhận lấy trả thù đi!”

“Đêm hôm đó chúng mày thật xinh đẹp… Chỉ tiếc tao không kịp ngắm thêm vài lần cái dáng vẻ xinh đẹp đó.”

Dung Cảnh nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài phòng đã vang lên một giọng quát đầy phẫn nộ: “Đồ khốn! Mày vừa mới nói cái gì?!”

Dung Cảnh quay đầu nhìn lại, thấy Vương lão gia sắc mặt u ám, chống gậy từng bước tiến lại gần Vương Nhất Chu.

“Mày vừa nói cái gì?!” Ông hỏi lại.

Vương Nhất Chu cười như kẻ điên: “Tôi nói gì à? Ha ha ha ha! Tôi nói bọn họ đều là kỹ nữ! Tôi giết kỹ nữ thì sao? Tôi không sai!”

“Đồ súc sinh!” Vương Bác Duệ lúc này cuối cùng cũng hiểu được vì sao Vương Nhất Chu lại khiến Vương gia rơi vào tai họa lớn đến vậy. Mặt ông tái mét, vung gậy đánh mạnh xuống người hắn, nhưng đánh vài cái thì cũng đành dừng tay vì sức đã không còn đủ.

Trong trí nhớ của Vương Bác Duệ, Vương Nhất Chu đúng là có chút lông bông, nhưng dù sao cũng là con út của Vương Thành Minh, mà người thừa kế thì đã có anh cả gánh vác. Vậy nên, sống hơi buông thả một chút cũng không phải chuyện to tát.

Chẳng ngờ, Vương Nhất Chu lại đã điên cuồng đến mức này.

“Vương lão tiên sinh, báo công an đi.”

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên cạnh. Lúc này, Vương Bác Duệ cũng không còn tâm trí để để ý đến từ ngữ mà Dung Cảnh dùng, môi run lên, rồi gật đầu thật mạnh: “…… Đúng, phải báo án.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play