Dở khóc dở cười thì cũng đành dở khóc dở cười, nhặt về rồi, chẳng lẽ lại vứt đi được sao?
Hạ Trường Sinh vẩy vẩy bàn tay còn dính nước mưa, cuối cùng vẫn ôm chặt Dung Cảnh trong ngực, sải bước đi nhanh về phía cổng núi.
Tông môn mới được dựng chưa bao lâu, bậc đá vẫn chưa kịp nhuốm màu rêu xanh cổ kính như mười mấy năm sau. Hạ Trường Sinh ôm đứa nhỏ trong lòng, không tiện mở cửa, đành dùng một tay gõ nhẹ lên vòng đồng.
Không lâu sau, một đệ tử đi ra mở cổng.
“Tông chủ?” Nhận ra người gõ cửa là Hạ Trường Sinh, đệ tử kia có phần kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy trong lòng ông ôm một đứa bé nhỏ xíu, giọng cậu ta lập tức thấp xuống, nhẹ nhàng: “Đây là…?”
Lời còn chưa dứt đã kịp phản ứng, vội vàng nghiêng người tránh sang bên cho Hạ Trường Sinh vào.
Giờ này là thời gian nghỉ ngơi của cả tông môn, trong chính điện lặng như tờ. Hạ Trường Sinh bước vào Thiên Nguyên Tông, đợi đến khi đệ tử đóng cổng lại mới hỏi: “Mạc Sư thúc của ngươi đang ở đâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play