"Để tôi nhặt giúp cho, giáo sư ông đừng..." Người phụ nữ vội ngồi xổm xuống nhặt tiền, thấy lão giáo sư cũng cúi xuống giúp mình, bà càng thêm bối rối muốn ngăn lại.
Hải Đại Phú không dừng động tác của mình lại. Bởi vì số tiền không nhiều lắm, tờ tiền giấy có mệnh giá lớn nhất chỉ là một hào, còn lại phần lớn là tờ một phân, năm phân. Lặt vặt cộng lại cũng chỉ có khoảng hơn hai mươi tờ, ước chừng sáu, bảy mao tiền.
Sau khi nhặt hết số tiền rơi dưới đất và đứng dậy, người phụ nữ đó trông càng thêm câu nệ, lúng túng.
"Hiệu trưởng Lưu à, không phải tôi không muốn nhận lời ông, nhưng trong phòng học thực sự không còn chỗ trống nào nữa."
Hải Đại Phú tỏ ra có chút khó xử. Ông nhận thấy hoàn cảnh của hai mẹ con này dường như rất khó khăn, nhưng lời ông vừa nói quả thực không sai. Huống chi, mối giao tình giữa ông và hiệu trưởng Lưu cũng không sâu đậm đến mức đó. Nếu ai cũng tìm đến nhờ ông nhận thêm học sinh, mà ông lại đều đồng ý, chỉ sợ rằng bản thân ông thực sự có lòng mà không đủ sức.
Người phụ nữ nghe xong lời của giáo sư Hải, vành mắt lập tức đỏ hoe. Bà nắm chặt tay cậu con trai, ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm trong đáy mắt lập tức vụt tắt.
"Thầy ơi, con không cần bàn ạ, đứng nghe giảng bài cũng được. Sức khỏe con tốt, có thể bổ củi, gánh nước giúp các thầy. Việc gì con cũng có thể làm được ạ." Giọng nói bình tĩnh của đứa trẻ Tất Thiên Hữu vang lên. Ánh mắt cậu bé trầm ổn, ung dung. Từ trên người cậu, ông không hề nhìn thấy chút non nớt, khờ dại nào mà một đứa trẻ cùng tuổi nên có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT