Mặc dù thôn Đường Thạch xếp thứ bảy, nhưng sản lượng lương thực hàng năm nộp lên cho nhà nước luôn đứng trong top đầu. Ngược lại, đại đội sản xuất Triệu Gia Câu tuy có vận may tốt rút được số một, nhưng sản lượng lương thực nộp lên hàng năm đều đội sổ của cả công xã. Vào những năm mùa màng thất bát, họ còn phải nợ lương thực của trạm lương thực nhà nước. Cả một tập thể lười biếng, các đội sản xuất khác cũng tỏ ra coi thường họ.
Vợ của Lăng Quốc Khánh là Triệu Mai chính là con gái của làng Triệu Gia Câu. Trong thôn đó, phần lớn mọi người đều mang họ Triệu, cả đội sản xuất đều do người họ Triệu nắm quyền. Những người mang họ khác sống trong thôn thường bị hà hiếp, cũng không dám lên tiếng phản kháng, cuộc sống trôi qua khá gian nan. Quan trọng hơn là người họ Triệu ở Triệu Gia Câu rất ngang ngược và có tinh thần bè phái mạnh mẽ. Nếu người trong tộc của họ bị bắt nạt ở bên ngoài, thì hơn nửa số thanh niên trai tráng trong thôn có thể vác cuốc đi đánh nhau với người ta. Tập quán địa phương rất hung hãn, đôi khi chính quyền công xã cũng phải bó tay với họ.
Tuy rằng Triệu Mai là phụ nữ đã lấy chồng xa, anh chị em trong nhà lại đông, nên nếu chỉ chịu chút tủi thân nhỏ nhặt thì chưa chắc người nhà đã đứng ra bênh vực cô ta. Nhưng nếu là chuyện lớn, liên quan đến lợi ích của cả dòng họ Triệu, thì sự việc chắc chắn không thể giải quyết đơn giản được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà Từ Ái Quyên rất muốn học theo những bà mẹ chồng ghê gớm trong thôn, nhưng cuối cùng vẫn phải tỏ ra bao dung, thỉnh thoảng cho Triệu Mai chút lợi lộc, cốt để cô ta không thực sự về nhà mẹ đẻ kể lể, than vãn.
Lúc trước khi xây dựng trường tiểu học công xã, chính quyền huyện chỉ ủng hộ về mặt tinh thần. Việc xây dựng trường lớp, mua sắm đồ dùng dạy học đều do các thôn tự đóng góp kinh phí. Mỗi gia đình đều có con nhỏ, nên việc phản đối đóng góp quá nhiều cũng không được. Cuối cùng, mỗi thôn đóng góp một trăm đồng, trải qua nhiều khó khăn, trắc trở mới xây dựng xong ngôi trường này.
Một ngàn đồng là một con số không nhỏ, nhưng đặt vào việc xây dựng cả một khu trường tiểu học thì vẫn còn khá eo hẹp.
Bởi vì đây là công trình chung của toàn công xã, nên được ưu tiên xử lý đặc biệt. Gỗ đá dùng để xây trường đều được khai thác từ trên núi. Ngay cả gạch xanh và ngói xám cũng phải bỏ tiền ra mua từ xưởng gạch. May mắn là chính quyền huyện nhận thấy đây là việc làm ý nghĩa nên đã phê duyệt cho mua. Nếu không thì với thái độ kiêu căng, hách dịch của các xí nghiệp quốc doanh thời bấy giờ, liệu họ có bán gạch hay không vẫn còn là một ẩn số.
Tính toán chi li, một ngàn đồng đó cũng xây được một dãy nhà lớn gồm năm phòng học rộng rãi, cùng với một văn phòng dành cho giáo viên. Bởi vì có một vài đội sản xuất ở khá xa trường, một số học sinh phải tự mang cơm trưa đến trường ăn. Vào mùa đông, đồ ăn để qua mấy tiếng đã sớm đông cứng lại. Vì thế, nhà trường còn đặc biệt xây thêm một phòng bếp nhỏ, thuê một bà cụ chuyên hâm nóng cơm cho bọn trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT