"Tặng quà gì thế? Để ông đi gọi chú thím hai của mấy đứa về nhé." Dù cảm thấy thân quen, nhưng Hải công công không thể tự ý thay mặt chủ nhà nhận quà được. Nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn thấy nên gọi hai vợ chồng họ về thì hơn.
"Không cần đâu ạ, cũng không phải đồ gì quý giá đâu ạ." Lăng Khôn và Lăng Xuân chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi chuồn đi cho lẹ. Chúng sợ ông già này nhìn ra "tư chất vượt trội" của mình rồi sẽ khóc lóc ăn vạ đòi dạy học cho chúng.
Học hành làm gì chứ? Bắt trứng chim ngoài bờ không vui hơn sao? Hay là trò bắn chim không đủ kích thích?
Hải công công đang định khuyên thêm vài câu thì nhìn thấy món đồ mà đối phương đưa đến: một nắm hành lá, mà lại là một nắm hành còi cọc, phần ngọn lá còn có màu úa vàng. Đúng là không phải đồ gì đắt tiền thật. Hải công công liếc nhìn vườn rau mình vừa mới tưới nước xong, một góc vườn có trồng hành lá và tỏi xanh um tươi tốt, trông đẹp mắt hơn nhiều so với nắm hành trong tay hai đứa trẻ, lại còn thơm hơn nữa. Nấu cơm thì cắt một nắm hành lá tươi, xào thịt thì cho thêm vài nhánh tỏi non, mùi vị cứ phải gọi là thơm nức mũi.
Để hai đứa con đến đây vào giữa trưa chỉ để đưa một nắm hành lá như thế này ư? Hải công công tự hỏi có phải mình đã quên mất một phần ký ức nào đó của thân xác này không, hay đây chính là cách thể hiện tình cảm độc đáo của cái thôn làng nhỏ bé này?
Lăng Khôn và Lăng Xuân biết rõ mẹ mình có ý đồ khác. Tặng đồ quá tốt thì lại tiếc của, nên cứ thế cắt một nắm hành lá rẻ tiền nhất, loại mà vườn nhà nào cũng có, lại còn là loại hành đã già, mọc hết lứa này đến lứa khác, để mang đến biếu. Điều quan trọng là để hai đứa con trai có cơ hội xuất hiện trước mặt hai ông bà lão.
"Quạc quạc quạc---"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play