Đứa trẻ này chẳng phải rất khôn ngoan sao? Muốn đứng trên lập trường đạo đức cao cả để ép bọn ông phải tha thứ cho thằng cha của cậu ta à? Chiêu trò này ông đây cũng biết dùng đấy.
Nếu bọn họ nói năng dễ nghe như vậy, không mưu cầu tiền bạc, không ham muốn nhà cửa, chỉ muốn bù đắp lỗi lầm đã phạm phải năm xưa, vậy thì bây giờ ông đã có người hiếu thuận rồi, cái gia đình chướng mắt này có phải nên ngoan ngoãn biến đi không?
Hải Nhất Thần run run môi, muốn phản bác lại lời nói vừa rồi của ông nội, nhưng lại không nghĩ ra được lý do nào để phản bác.
Nếu cậu nói mấy người đối diện đó chỉ là người ngoài, chỉ nhắm vào tiền bạc của họ, thì ông nội bà nội có lẽ sẽ nói người ngoài thì sao chứ, đến con trai ruột còn có thể tố cáo cha mẹ ruột của mình kia mà. Nhìn thấy ánh mắt hiền hòa nhưng lại sắc bén của ông nội, Hải Nhất Thần cảm thấy mình giống như bị lột trần quần áo, chút tâm tư nhỏ bé ấy dưới cái nhìn của ông không có chỗ nào che giấu, lồ lộ ra hết, khiến người ta vừa xấu hổ vừa tức giận đến cùng cực.
"Đúng vậy đấy cậu bé à. Cháu mạnh mẽ hơn cha mẹ cháu nhiều. Gặp được họ rồi thì đừng đến quấy rầy ông nội bà nội cháu nữa."
Những người xung quanh không nhìn ra được bản tính thực sự của Hải Nhất Thần. Nghe đoạn lời nói than thở, khóc lóc lúc nãy của cậu, họ còn cảm thấy cậu giống như cây tre xấu mọc ra được cây măng tốt, còn rất có cảm tình với cậu. Lúc này, họ cũng lên tiếng giúp Hải Đại Phú và Lan Tú Mai khuyên cậu, mau chóng dẫn cha mẹ cậu rời đi.
"Cha ơi, con là con trai ruột của cha! Thần Thần và Huyên Huyên là cháu trai, cháu gái ruột của cha! Cha tình nguyện gần gũi mấy đứa trẻ không phải họ Hải nhà chúng ta, mà lại không nguyện ý tha thứ cho con sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT