Năm nay Hải Nhất Huyên mười ba tuổi, đã hiểu biết đôi chút về chuyện hôn nhân. Cô bé không hiểu tại sao bà nội ruột của mình lại nói những lời như vậy với mình, lập tức không kìm được mà hét lên ám ảnh, giọng nói sắc nhọn, chói tai.
"Bà là đồ độc ác! Bà không phải bà nội tôi!" Hốc mắt cô bé ửng đỏ, cảm thấy mẹ của cha mình thật sự quá ác độc, lại muốn gả cô cho một người đàn ông lớn hơn mình tới bốn mươi tuổi. Cô bé không cần nhận người bà này nữa.
"Cháu xem, bà chỉ nói một chút mà cháu đã tức giận như vậy rồi. Bà còn là bà nội của cháu đấy, tại sao cháu lại muốn trách cứ bà chứ?" Lan Tú Mai cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Hải Nhất Huyên giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
"Thế nhưng cha cháu đã thực sự khiến bà và chồng bà phải đau khổ chịu đựng suốt mười năm trời. Bao nhiêu lần vào mùa đông lạnh giá, hai người bọn bà không có đủ quần áo ấm, chỉ có thể dựa vào nước gừng tươi để chống chọi. Bao nhiêu lần hai người bọn bà suýt chút nữa đã chết cóng trong cái chuồng bò lạnh như băng đó. Một đứa nhóc không hiểu chuyện như cháu, dựa vào cái gì mà bảo bọn bà phải tha thứ cho loại súc sinh vô tình, vô nghĩa như vậy!!!"
Lan Tú Mai chất vấn đanh thép. Những người vây xem lúc nãy còn cảm thấy bà nói chuyện như vậy với một cô bé có vẻ không ổn, giờ đều im lặng. Khi định thần lại và nhìn cô bé đang được mẹ ôm vào lòng, họ cũng không khỏi mang theo ánh mắt dò xét.
Đúng vậy, một đứa trẻ như cô bé dựa vào đâu mà yêu cầu ông bà nội phải tha thứ cho cha mẹ mình? Không tha thứ thì lại bị cho là nhỏ nhen. Chẳng lẽ những năm tháng hai vợ chồng già phải chịu tội oan là vô ích hay sao?
"Ông nội, bà nội, cháu là Thần Thần ạ. Hai người còn nhớ cháu không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT