“Mấy người... có phải đang muốn tìm giáo sư Hải và giáo sư Lan không ạ?”
Đúng lúc hai vợ chồng đang chuẩn bị dắt con cái đi vào trung tâm huyện để tìm một nhà khách ở tạm qua đêm, thì từ phía sau lưng họ vang lên giọng nói có phần ngập ngừng của một người phụ nữ.
…
“Là ở khu này sao?”
Kim Phượng bất giác quấn chặt chiếc khăn quàng cổ hơn một chút, vừa đi vừa cố gắng dậm chân thật mạnh xuống đất, mong rằng cơ thể có thể ấm áp lên đôi chút. Cũng tại cô ta chủ quan. Lúc đầu cô ta cứ nghĩ rằng việc tìm kiếm hai ông bà già lớn tuổi thì có gì khó khăn đâu. Lúc ra khỏi nhà chỉ diện đôi giày da xinh đẹp, lại còn đi giày cao gót. Kết quả là không những đi lại rất khó khăn mà còn chẳng hề giữ ấm được chút nào. Mới có hai, ba ngày mà đầu ngón chân và gót chân của cô ta đã bị nứt nẻ không biết bao nhiêu đường, còn mọc lên không biết bao nhiêu cái mụn nước đau rát.
“Khu vực nội thành của thành phố Bạch Châu này không hề nhỏ chút nào. Cô gái trẻ ở trong thôn lúc trước cũng chỉ cho chúng ta biết một phạm vi rất chung chung. Cứ đi tìm từng nhà, từng hộ như thế này thì chẳng biết phải tìm đến bao giờ mới xong.”
Ánh mắt Hải Bác Xương cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vì chuyến đi này, anh ta đã phải xin nghỉ phép ở nhà máy tới mười ngày. Số ngày nghỉ phép đã trôi qua quá nửa rồi. Bây giờ các thanh niên trí thức đã trở về thành phố hết cả, thứ không bao giờ thiếu trong các nhà máy chính là công nhân. Chẳng biết có bao nhiêu công nhân lâu năm trong xưởng đang nhăm nhe vị trí công việc hiện tại của anh ta cho con cháu nhà họ. Thời gian anh ta xin nghỉ phép quá dài, rất dễ bị người ta nắm thóp. Có khi cái công việc mà anh ta khó khăn lắm mới kiếm được sẽ bị mất đi như chơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT