Phi Lôi Đình nhớ lại cô bé đi cùng Vạn Kim Chi lần trước. Tuổi còn nhỏ nhưng khí chất lại không hề nhỏ chút nào. Ông thử tưởng tượng đến viễn cảnh con bé đó gọi mình là ông nội, bất giác rùng mình một cái.
Nói thẳng thắn đến mức đó rồi, Phi Túc sao có thể không hiểu ra rằng ba cậu đã hiểu lầm ngay từ đầu chứ.
“Ba nói cái gì với cái gì thế hả!” Cậu tỏ vẻ thờ ơ, trợn mắt nhìn ba mình rồi xắn tay áo bỏ đi ra ngoài.
Cậu nghĩ chắc ba mình độc thân quá lâu rồi nên đầu óc có vấn đề. Điềm Điềm của cậu đáng yêu, hoạt bát, ngoan ngoãn như thế, rốt cuộc điều gì đã khiến ba cậu hiểu nhầm, tưởng rằng người cậu thích là mẹ của Điềm Điềm vậy?
Thấy con trai tức giận bỏ đi, Phi Lôi Đình lờ mờ nhận ra có lẽ mình đã thực sự hiểu lầm rồi.
Hồi tưởng lại thì hình như lúc nãy cô con gái thứ hai nhà họ Lăng cũng có mặt ở đó mà nhỉ. Chỉ là vì cô bé cứ cúi đầu từ lúc bước vào cửa, cũng không nói năng gì nhiều nên Phi Lôi Đình không để ý kỹ xem cô bé trông như thế nào, vô thức liên tưởng đến Vạn Kim Chi với vẻ ngoài xinh đẹp, trẻ trung, không hề giống một người mẹ đã có ba mặt con.
Hình như cô con gái thứ hai nhà họ Lăng nhỏ hơn chị cả của cô bé khoảng 2, 3 tuổi. Nhìn chiều cao và dáng vẻ ấn tượng lúc nãy, cô bé ấy thực sự vẫn còn là một đứa trẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT