Thức ăn ở bếp sau luôn được giữ ấm trong nồi đặt trên bếp cách thủy. Mấy món ăn kèm cũng đã được làm sẵn. Vạn Kim Chi chọn vài món mà cô con gái lớn thích ăn rồi cho vào hộp cơm, chẳng mấy chốc một hộp cơm đầy ắp đã sẵn sàng.
"Đưa cơm cho chị xong thì về nhà luôn nhé, lát nữa cả nhà mình ăn cơm."
Trường tiểu học chỉ cách tiệm đồ kho khoảng vài trăm mét. Thời xưa, trẻ con đứa nào cũng tự đi bộ đến trường, chẳng mấy ai bận tâm đến chuyện an toàn hay không an toàn của chúng cả.
Lăng Điềm cầm lấy hộp cơm, lúc quay người định rời đi thì bất ngờ đâm sầm vào một vị khách đứng phía sau. Chóp mũi và trán cô có cảm giác như vừa va phải một khối sắt cứng ngắc, cơn đau khiến nước mắt cô trực trào ra ngay lập tức. Đây chỉ đơn thuần là một phản xạ sinh lý bình thường, thực ra cô cũng không phải kiểu người được nuông chiều đến mức không chịu nổi chút đau đớn.
"Em không sao chứ?"
Phi Túc thề rằng cậu thực sự không có ý định lợi dụng cô bé. Ở độ tuổi này của hai người, nếu cậu mà có suy nghĩ đó thì chẳng khác nào một tên cầm thú. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn và chóp mũi đỏ ửng vì va chạm của cô, cơ thể cậu cứng đờ như khúc gỗ. Nếu không phải cậu còn nhớ rằng giữa họ bây giờ chỉ là hai người xa lạ, thì có lẽ cậu đã đưa tay lên giúp cô xoa nhẹ rồi.
Lăng Điềm ngẩng đầu lên. Lần này coi như cô đã có chút ấn tượng với người bạn nam đứng trước mặt này rồi. Dù sao thì mấy hôm trước lúc ăn cơm ở nhà ăn, cũng vì cậu ta mà cô đã ăn thêm nửa bát cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT