Vạn Kim Chi không cho Triệu Mai cơ hội giải thích thêm. Trên tay cô vẫn còn cầm đoạn cây vừa tiện tay bẻ để đuổi ngỗng lúc nãy, to bằng bắp chân người lớn. Cô dùng sức bẻ mạnh một tiếng "rắc", đoạn cây gãy làm đôi.
Lăng Quốc Khánh, Triệu Mai và cả hai cậu con trai nhà họ nhìn thấy hành động của Vạn Kim Chi, bất giác cảm thấy như thể thứ cô ấy vừa bẻ gãy chính là bắp chân của mình. Thần kinh căng như dây đàn, cả người run lên từng hồi, làm sao dám đôi co thêm với Vạn Kim Chi nữa.
Mềm sợ cứng, cứng sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược lại sợ kẻ liều mạng. Nhưng Vạn Kim Chi không thuộc bất kỳ hạng nào trong số đó. Trong mắt nhà họ Lăng, cô ấy đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn. Nếu cô ấy ra tay, tất cả mọi người gộp lại cũng chưa chắc đỡ nổi một cái tát của cô.
"Vợ thằng Quốc Khánh à, phải dạy bảo lại Khôn Nhi với Xuân Nhi cho tử tế vào đấy nhé! Nỡ lòng nào đẩy hai em họ xuống nước như thế, tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã ác độc quá rồi."
Những người xung quanh nghe cuộc đối thoại nãy giờ cũng đã hiểu rõ sự tình. Dù thấy lạ lùng vì sao gia đình anh cả nhà họ Lăng lại hào phóng đến vậy, chịu mất toi hai con gà mái, nhưng nghĩ lại thì, chẳng phải họ đã suýt nữa hại chết hai cô con gái nhà chú hai đó sao? Đền bù hai con gà mái cũng là điều hợp lý.
Lăng Quốc Khánh và Triệu Mai đều là những người rất coi trọng thể diện. Kể cả khi Vạn Kim Chi không làm khó dễ, việc bị người ngoài chỉ trích như thế này cũng khiến họ cảm thấy mất mặt, huống chi còn bị tổn thất hai con gà mái. Trong lòng họ đang rỉ máu, nghe thêm những lời bàn tán của người ngoài, sắc mặt càng thêm khó coi.
Những người dân làng đứng xem cũng không bỏ qua vẻ mặt phức tạp của vợ chồng nhà họ Lăng. Họ thầm khinh thường trong bụng. Tưởng vợ cậu cả Lăng trước giờ luôn tỏ ra hiền lành, tử tế thế nào, hóa ra lại dạy dỗ ra hai đứa con như vậy. Không biết lúc ở nhà thì tính tình ra sao nữa. Về phải dặn dò con cái nhà mình sau này tránh xa hai thằng nhóc này ra, kẻo có ngày bị chúng nó đẩy xuống sông thì nguy, lỡ bị chuột rút thì chết oan.
Lăng Kiều hài lòng quan sát biểu cảm của mọi người trong sân, khẽ xoa đầu hai đứa em nhỏ. Tối nay nhất định phải có một bữa thịt gà thịnh soạn mới được.
…
Lăng Khôn và Lăng Xuân vừa bị hai con ngỗng hung dữ nhà chú hai mổ cho một trận đau điếng, bây giờ lại vì hành động của mình mà khiến gia đình mất toi hai con gà mái đẻ trứng cùng hai chục quả trứng gà. Dù cha mẹ có cưng chiều chúng đến đâu, trở về nhà chắc chắn cũng không tránh khỏi một trận đòn. Nghĩ đến vết thương trên mông càng thấy đau rát, chúng không kìm được mà trừng mắt nhìn Lăng Kiều và Lăng Điềm một cách hằn học, thầm đổ lỗi cho hai đứa con gái này là kẻ gây họa.
"Mẹ ơi, anh Khôn với anh Xuân lườm con kìa! Điềm Điềm sợ quá!"
Đầu óc Lăng Điềm không chỉ nhạy bén lúc nghĩ đến đồ ăn ngon. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cô bé đã mơ hồ nắm bắt được tình hình hiện tại. Giữa cha và mẹ, rõ ràng sức chiến đấu của mẹ mạnh hơn hẳn.
Mái tóc ướt của cô bé vẫn còn dính bết trên đầu. Cô bé làm bộ tủi thân, sợ hãi nép sau chân mẹ, tránh ánh mắt của hai anh họ. Theo lời con gái, Vạn Kim Chi nhìn sang, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đầy tức tối của Lăng Khôn và Lăng Xuân còn chưa kịp thu lại.
"Hai đứa còn chưa biết hối cải à! Mau xin lỗi em cả và em hai ngay!"
Lăng Quốc Khánh chỉ sợ con mình làm hỏng chuyện thêm. Ở nhà bí mật nói xấu nhà chú hai thì được, chứ sao lại dám lộ ra ánh mắt đó ngay trước mặt vợ chú hai chứ? Đây chẳng phải là muốn chết sao? Cô ta khỏe đến mức đàn ông như anh còn phải kiêng dè nữa là.
Lăng Quốc Khánh tiện tay nhặt một thanh củi đang chất đống ở bên cạnh lên. Anh ta không dám đánh vào đầu con vì sợ làm hỏng não, cũng không dám đánh mạnh vào người vì hai đứa chẳng có mấy thịt, nên chỉ nhắm vào mông, chỗ đó nhiều thịt, chịu đòn tốt hơn.
Chỉ là mông của hai anh em vẫn còn đang ê ẩm vì bị ngỗng mổ. Cú vụt này của Lăng Quốc Khánh dù đã cố gắng kiềm chế lực đạo, chủ yếu là để làm màu, nhưng vẫn khiến hai đứa đau điếng, nước mắt tuôn như mưa, khóc lóc ầm ĩ.
Những người trong thôn đứng xem xung quanh không biết chuyện hai con ngỗng vừa mổ người, trong lòng còn đang thầm thì: Nhà anh cả Lăng này diễn kịch thì cũng phải diễn cho giống một chút chứ. Ai mà chưa từng đánh con bao giờ, lực vung gậy nhẹ hều như vậy mà đã làm con khóc được sao? Mấy thằng nhóc trong thôn đứa nào da cũng dày như da trâu ấy chứ.
Vì cảm thấy Lăng Quốc Khánh dạy con không thành tâm, nên dù thấy anh ta đánh con, cũng chẳng có ai lên tiếng can ngăn.