Vừa bước ra đến cửa, Lăng Điềm chứng kiến cảnh tượng ngoài sân liền không nhịn được cười. Bảo sao cô thấy tiếng khóc lóc ban nãy quen tai đến thế. Khung cảnh trước mắt chẳng khác gì lúc cô mới vào sân và bị Đại Nga, Nhị Nga rượt đuổi tán loạn.

Hai cậu nhóc khoảng tám, chín tuổi đang vừa khóc vừa la hét chạy vòng quanh sân. Phía sau, hai con ngỗng hung dữ đuổi theo sát gót. Chỉ cần chạy chậm lại một chút là cặp ngỗng kia lại không ngần ngại vươn chiếc cổ dài ngoằng ra trước mổ mấy phát vào cặp mông mềm mại. Hai cậu nhóc đau đến chảy cả nước mắt, trông còn thê thảm hơn Lăng Điềm lúc trước.

Lăng Quốc Khánh và vợ là Triệu Mai nhìn con trai bị vậy thì xót ruột, cũng chạy theo phía sau, cố gắng tách hai con ngỗng đột nhiên phát điên của nhà em trai ra khỏi hai đứa con mình.

"Ối trời ơi em dâu! Thím nhìn xem ngỗng nhà chú thím mổ Khôn Nhi với Xuân Nhi kìa! Còn không mau ra kéo hai con vật hung dữ kia đi!"

Triệu Mai tỏ ra tức giận, khuôn mặt vốn luôn giữ vẻ ôn hòa nay lộ rõ sự khó chịu. Tuy nhiên, hôm nay họ là bên có lỗi, nên dù bực tức đến đâu cũng phải cố nén lại.

Ngỗng ở nông thôn thường được nuôi để giữ nhà. Có lẽ vì người nhà họ Lăng khác từ trước đến nay chưa từng đến đây, nên hai con ngỗng coi họ là kẻ lạ xâm nhập. Chẳng hiểu sao chúng không tấn công hai người lớn mà chỉ nhằm vào hai cậu bé, có lẽ chúng cũng biết "bắt nạt kẻ yếu", thấy thịt trẻ con dễ cắn hơn chăng?

Nghe Triệu Mai lên tiếng, Vạn Kim Chi mới thong thả bước tới. Dù con gái chưa kịp kể lại, nhưng trực giác mách bảo cô rằng chuyện hai đứa nhỏ rơi xuống nước chắc chắn liên quan đến hai cậu nhóc nhà anh cả này. Nếu không, tại sao họ lại phải chạy đến tận cửa để xin lỗi? Chẳng ai rảnh rỗi làm chuyện đó cả.

Vạn Kim Chi dường như là khắc tinh của đôi ngỗng. Cô vừa xuất hiện, hai con vật đang xù lông, giương cánh đầy hung hãn lập tức trở nên ngoan ngoãn, thu lại vẻ tấn công đáng sợ. Chúng thậm chí còn chưa đợi Vạn Kim Chi đến gần đã tự giác xếp hàng ngay ngắn vào một góc sân, thay nhau rỉa lông, làm bộ như không hề liên quan đến chuyện vừa xảy ra, như thể hai con ác thú ban nãy không phải là chúng.

Lăng Khôn và Lăng Xuân, một tay ôm mông, một tay quệt nước mắt, cảm thấy mình thật thảm hại. Bị cha mẹ ép đến nhà chú hai xin lỗi hai đứa con gái đáng ghét kia đã đành, lại còn bị ngỗng mổ cho một trận tơi tả. Bọn chúng dám chắc mông mình giờ đây đã tím bầm, mỗi bước đi đều cảm thấy đau rát như bị xé thịt, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lăng Quốc Khánh huých nhẹ vào người vợ đang đứng cạnh, ra hiệu bằng mắt. Triệu Mai trấn tĩnh lại, nở một nụ cười gượng gạo, nhấc chiếc giỏ trứng gà mà nãy giờ vẫn xách trên tay lên.

"Chú hai, thím hai, thật là ngại quá. Khôn Nhi với Xuân Nhi nhà anh chị nghịch ngợm, không cẩn thận làm trượt tay đẩy hai em gái xuống nước. Hai thằng bé sợ quá nên luống cuống, không biết kêu người xung quanh giúp đỡ mà lại chạy về nhà tìm cha mẹ. May mà hai cháu nó tự bơi vào bờ được. Nếu có mệnh hệ gì, anh chị thật không biết nhìn mặt chú thím thế nào nữa."

Triệu Mai nhẹ nhàng kể lại "tội trạng" của hai cậu con trai, vẻ mặt hối lỗi trông rất chân thật. Cô vén tấm vải phủ trên miệng giỏ, để lộ ra bên trong có ít nhất cũng phải hai mươi quả trứng gà.

"Quang quác quang quác quác ——"

Đàn gà Lô Hoa trong sân bỗng nhiên xôn xao. Thù oán gì đây chứ? Muốn đền trứng sao không mang đến sớm hơn? Có biết hôm nay chúng nó đã phải đẻ tổng cộng bao nhiêu lần không hả? Nếu không có hàng rào tre ngăn lại, có lẽ chúng cũng muốn xông ra cho gia đình anh cả một bài học.

"Quốc Khánh à? Vợ Quốc Khánh cũng ở đây à? Khôn Nhi, Xuân Nhi sao thế kia? Nín khóc đi nào."

Từ xa, mấy người hàng xóm trong thôn đi tới. Họ là những người có quan hệ tốt với gia đình Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi. Nghe tin hai cô con gái nhà này hôm nay bị rơi xuống nước, họ làm xong việc liền vội vàng qua thăm hỏi.

Lăng Quốc Khánh và Triệu Mai biến sắc, vẻ mặt trở nên gượng gạo thấy rõ. Vốn dĩ họ muốn tránh mặt người ngoài, đến nhà chú hai giải quyết êm thấm chuyện này. Dù sao thì chuyện anh trai đẩy em họ xuống nước suýt chết đuối cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì để đồn đại.

Bây giờ lại có nhiều người kéo đến thế này, chuyện muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi.

Nghĩ vậy, Lăng Quốc Khánh và Triệu Mai bất giác cùng nảy sinh tâm lý trách móc gia đình chú hai. Tự dưng nuôi ngỗng làm gì, lại còn nuôi giống hung dữ như vậy, làm trì hoãn mất bao nhiêu thời gian của họ.

"Để các bác các bá phải lo lắng rồi ạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play