Trong Bích Lạc Hiên, bên rặng trúc nhỏ, một làn hương thịt nướng phảng phất từ tân đình mới dựng bay ra, một nha hoàn mặt tròn nhỏ nhắn nhanh nhẹn cắt lấy miếng thịt cừu nướng vẫn còn xèo xèo trên giá, bưng về hướng thư phòng. Trời đã nhá nhem tối, Tam tiểu thư Thẩm gia - người bị gọi là "gả không nổi" đang mải xem sổ sách được đưa vào phủ từ sớm.

"Tiểu thư, người mau nếm thử." Tri Thư đặt đĩa lên bàn, trên đó xếp chồng năm sáu lát thịt đùi cừu nướng, màu sắc óng ánh, hương thơm mê người khiến người ta nhỏ dãi.

Thẩm Đại Kiều đặt bút xuống, nếm một miếng, đôi mày mắt liền cong thành nét cười: "Tri Thư, tay nghề của ngươi càng lúc càng khá rồi."

"Chứ còn gì nữa, trong cả thành Tấn Dương này, thịt đùi cừu nướng của Trần sư phụ cũng thuộc hàng nhất nhì đấy."

"Không uổng công ngươi nửa tháng nằm bò đầu tường xin bái sư." Vài ba miếng là đĩa thịt đã sạch bách, Thẩm Đại Kiều ngẩng đầu nhìn Tri Thư, "Còn nữa không?"

"Tiểu thư, trời đã không còn sớm, bà vú Tề dặn rồi, người không thể ăn nhiều thịt, dễ tích thực đấy." Tri Thư nói với giọng điệu nghiêm túc, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ chân thành, thế nhưng ngoài cửa sổ hương thịt vẫn từng đợt từng đợt tràn vào, Thẩm Đại Kiều khoát tay, "Đóng cửa."

Tri Thư lanh lẹ vâng lời, trước khi ra ngoài đóng luôn cửa sổ hướng về phía đình nghỉ. Nhưng hương thịt thì không phải đóng cửa là ngăn được, Thẩm Đại Kiều chẳng còn tâm trạng xem sổ sách, lúc Tử Tô bước vào thì thấy tiểu thư nhà mình mang dáng vẻ u sầu, lập tức biết ngay nàng đang nghĩ gì.

Nhưng tiểu thư nhà nàng từ nhỏ đã có bệnh bao tử, nhất là sau chuyện năm đó, vú Tề đối với việc ăn uống của tiểu thư cực kỳ nghiêm khắc. Hôm nay Bảo Đông mua bánh kim ti này đã là phá lệ, cho dù tiểu thư có thích mấy đi nữa, mấy người hầu như các nàng cũng chỉ có thể tuân theo lời bà vú.

"Vú Tề sai người nấu cháo rồi." Tử Tô bưng bát cháo lên, mở nắp ra, hương cháo hải sản cuối cùng cũng át được mùi thịt bên ngoài. Tâm trạng Thẩm Đại Kiều đỡ hơn chút, từng muỗng nhỏ thong thả ăn, rồi liếc nhìn quyển sổ đang mở, "Chưởng quầy Lý có đến sáng nay à?"

"Đi cùng với chú Tề, còn để lại lời nhắn muốn mời tiểu thư ngày mai đến bến tàu xem xét." Tử Tô đứng bên cạnh Thẩm Đại Kiều thử gió ngoài cửa sổ, rồi lấy chiếc áo khoác trong tủ phủ thêm cho nàng, "Vừa rồi tứ thiếu gia bị nhị lão gia mắng một trận, hầm hầm rời phủ, e là lại chạy đến Phiêu Hương Viện rồi."

"Hắn định vị hoa khôi đó bao lâu rồi?"

"Liên tục hơn ba tháng rồi, chắc cũng tốn không ít bạc."

"Hơn ba tháng à." Thẩm Đại Kiều híp mắt, tay chống cằm nhìn bầu trời tối đen ngoài kia, giọng mang theo vài phần chờ mong, "Xem ra sắp có trò hay để xem rồi."

Lão phu nhân sinh được sáu người con, bốn trai hai gái, bởi vậy đại trạch Thẩm gia xưa nay chưa từng thiếu chuyện náo nhiệt. Đại phòng, nhị phòng ngày nào cũng ầm ĩ, tứ phòng tuy người ít nhưng cũng có mười mấy miệng ăn, chỉ có Bích Lạc Hiên...

Tử Tô liếc nhìn tiểu thư nhà mình. Nàng năm tuổi vào phủ, ngay lập tức được đưa tới hầu hạ bên cạnh tiểu thư, khi ấy tiểu thư mới chỉ hai tuổi, phụ thân và mẫu thân đều còn sống, Bích Lạc Hiên khi đó náo nhiệt lại ấm cúng.

Nhưng những ngày tốt đẹp, hạnh phúc thường rất ngắn ngủi lão gia cùng phu nhân đột ngột gặp nạn, để lại tiểu thư cô độc lúc vừa tròn năm tuổi.

Dù vẫn còn lão phu nhân, tứ gia cũng sủng ái tiểu thư, thậm chí người trong cung kia cũng quan tâm không ít, nhưng chung quy đều cách một tầng. Gia sản phụ thân để lại, hồi môn của mẫu thân, cùng tất cả mọi thứ trong Bích Lạc Hiên, bao năm qua tiểu thư từng bước một gánh lấy, các nàng hầu cận từ nhỏ đều nhìn thấu cả.

"Tiểu thư, sáng mai người có đi bến tàu không?" Tử Tô hoàn hồn lại, thấy Thẩm Đại Kiều đang xem sổ sách do chưởng quầy Lý đưa đến, "Nếu định đi thì nên nghỉ sớm, ra khỏi thành phải mất một canh giờ."

"Đi một chuyến, tiện thể ghé qua trà trang." Thẩm Đại Kiều gập sổ sách, bước ra khỏi thư phòng, hương thịt trong sân lúc này đã nhạt đi, Tri Thư sớm đem chỗ thịt đùi cừu còn lại phân phát hết sạch.

Gió thu về đêm mát lạnh, hễ dính vào cổ là dễ ho, Tử Tô cẩn thận kéo chặt áo khoác cho nàng, hai người cùng trở về phòng chính rửa mặt, Thẩm Đại Kiều cũng sớm đi nghỉ.

Một đêm không mộng, sáng sớm hôm sau, Thẩm Đại Kiều đã rời phủ.

Chợ sớm náo nhiệt nhất Tấn Dương nằm ở Đông môn, nhưng đến giờ này thì các quầy đều đã dọn dẹp gần hết, chỉ còn các quán ăn sáng là đông đúc. Trong lúc xe ngựa xếp hàng ra khỏi thành, Bão Đông đã nhanh chân nhảy xuống mua bánh đậu đỏ nóng hổi cho tiểu thư, thơm mềm dẻo, vừa ngọt vừa ấm lòng.

"Đêm qua giá gạo lại tăng ba mươi đồng, giờ đã ba tiền ba một đấu rồi, nghe nói Lũng Tây gặp nạn châu chấu, không thu được hạt nào, e là còn tăng nữa." Bão Đông lải nhải kể lại những gì vừa nghe được. Giá gạo tăng, giá bột cũng tăng, mọi thứ đều đội lên, đến Tết mua sắm e là tốn không ít bạc.

"Người dân thường cả năm cũng chỉ có chừng đó tiền." Bão Đông gõ bàn tính trong miệng, tính toán sơ bộ cả năm tiêu pha của nhà thường dân, rồi hỏi Thẩm Đại Kiều: "Tiểu thư, nếu giờ bắt đầu tích trữ thì chẳng phải tiết kiệm hơn sao?"

Thẩm Đại Kiều mỉm cười: "Lũng Tây gặp nạn châu chấu từ khi nào?"

"Giữa năm, tính ra cũng đã mấy tháng rồi."

"Năm nay mưa ít hơn mọi năm, đầu năm đã có chuẩn bị, Lũng Tây bị hạn trước, sau mới có châu chấu, triều đình cũng đã hai lần gửi hàng cứu tế, bên đó giờ đã ổn định. Còn việc tăng giá mà ngươi nói, e là chỉ nhất thời."

Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Hoặc cũng có thể, căn bản không phải do nạn châu chấu ở Lũng Tây."

"Vậy là vì cái gì?" Bão Đông vừa rồi nghe người mua gạo than thở chính là vì châu chấu, còn nói vì thế mà ngoài tiệm gạo xếp hàng dài dằng dặc, sợ ngày mai lại tăng tiếp.

"Đến bến tàu sẽ rõ." Thẩm Đại Kiều vén rèm nhìn ra, xe ngựa đã đến Ngũ Lý Pha ngoài thành, lúc này mặt trời đã lên, trời thu trong xanh, gió mang theo hương thơm của rơm rạ.

Hai khắc sau, xe ngựa dừng lại, âm thanh huyên náo vang vọng bến tàu đã đến.

Bão Đông đội nón sa cho tiểu thư, rồi nhảy xuống xe đỡ nàng xuống. Chưởng quầy Lý đang đợi ngoài bến, thấy tiểu thư tới thì vội vàng tiến lên.

"Tiểu thư, cuối cùng người cũng đến rồi." Chưởng quầy Lý xoa tay, vẻ mặt không giấu được lo lắng, mấy hôm nay bận rộn đến nỗi nổi mụn nhiệt trong miệng, uống nước cũng đau.

Thẩm Đại Kiều thấy ông tiều tụy, ngẩng đầu nhìn về phía bến tàu: "Đều kẹt cả?"

"Kẹt cứng, ai cũng không chịu nhường. Nhà họ Trương thì lại ngang ngược, nói rằng bọn họ đặt suất đầu tiên, phải được cập bến trước. Đêm qua còn cho người quăng hàng nhà khác xuống sông, may mà phát hiện kịp, nhưng cũng có người bị thương, sáng nay quan phủ đã đến."

Chưởng quầy Lý vốn lo nhà họ Trương giở trò xấu nên hai đêm rồi không ngủ, dẫn người canh chừng, nhưng thế này mãi cũng không được. Hàng hóa chậm trễ từng ngày là từng ngày tổn thất.

Ông cũng thật sự hết cách, mới theo chú Tề đến xin tiểu thư giúp đỡ. Bằng không, những việc náo loạn thế này, ông vốn không định làm phiền đến nàng.

"Đi xem đi." Thẩm Đại Kiều không nói nhiều, theo ông tiến vào trong. Trên bến tàu lớn nhất của trấn Vân Kiều, nhìn từ xa đã thấy tàu thuyền đậu kín, nhưng khác hẳn ngày thường là vị trí cập bến của các tàu trông cực kỳ lộn xộn. Đặc biệt bên bến phải, chẳng có thuyền nào cập bến ngay ngắn, ván gỗ bắc lên dài gần nửa thân tàu, chỉ nhìn cũng đã thấy rùng mình, huống hồ còn phải vác hàng đi qua.

Bến tàu vẫn như cũ náo nhiệt, xe ngựa chở hàng, phu khuân vác, những lán tạm dựng nơi các tiên sinh tính sổ tay thoăn thoắt phân tiền, không sai một phân một lượng.

Chưởng quầy Lý dẫn Thẩm Đại Kiều đến một lán hàng, nơi này vốn nên nhộn nhịp như các lán khác, nhưng vì hàng đã tới hai ngày mà chưa dỡ được nên mọi việc đều đình trệ.

"Người xảy ra chuyện hôm qua là nhà ai?" Thẩm Đại Kiều thấy cờ hiệu nhà họ Trương, sơ sơ đã ba chiếc thuyền, trộn lẫn với các tàu khác, không ai nhường ai.

"Nhà họ Vương, cũng thuê thuyền như chúng ta, hôm qua bị phá nhiều, còn phải đền tiền." Chưa nói hết lời thì một tiểu nhị chạy tới, thở hổn hển: "Chưởng quầy, nhà họ Trương đang chen thuyền, lại gây chuyện nữa rồi. Nói nếu không cho cập bến thì sẽ ném hết hàng xuống sông, bảo người kéo thuyền ra."

"Quan phủ còn ở đây mà họ vẫn dám?"

"Nhị thiếu gia nhà họ Trương đến rồi, nói là nếu ném hàng xuống thì hắn chịu trách nhiệm bồi thường gấp đôi giá nhập, bất kể hàng của ai, hôm nay nhất định phải cập bến."

Chưởng quầy Lý quay sang Thẩm Đại Kiều: "Tiểu thư, người chờ chút, tôi đi ngăn bọn họ."

Thẩm Đại Kiều thu hồi ánh mắt từ lá cờ ngạo mạn của Trương gia: "Đi cùng nhau."

Bờ sông nơi dỡ hàng càng ồn ào hơn cả khu lán. Từ xa đã thấy người của Trương gia mang theo đông đảo người, phu vác hàng đều đã tập hợp, chỉ đợi tàu cập bến là lập tức dỡ hàng.

Nhị thiếu gia nhà họ Trương đứng giữa, bộ áo hoa lòe loẹt khiến người ta chỉ liếc qua đã thấy nổi bật. Hắn đang đối diện với vài chưởng quầy nhà khác, giọng điệu hết sức ngông cuồng: "Ta bồi thường gấp đôi giá nhập cho các người. Nếu vớt hàng lên còn dùng được thì để đó. Không đồng ý? Không đồng ý thì sau này đừng hòng dùng lại bến tàu này! Lời ít thôi, nhanh tay ném hết đồ xuống cho ta!"

Vừa dứt lời, người của Trương gia đã bắt đầu lên thuyền, ngay trước mặt quan sai ném hàng người ta xuống nước. Nhị thiếu gia còn gào lên: "Các ngươi nhớ kỹ, ta chịu bồi thường gấp đôi đã là khách khí. Đừng không biết điều, sau này còn muốn làm ăn nữa không?"

Vận chuyển bằng đường thủy, nhanh thì nửa tháng, chậm ba bốn tháng. Hàng hóa quan trọng trong cửa hàng, những thứ đã hẹn với người ta, đâu thể tính toán thiệt hại chỉ bằng giá nhập. Các chưởng quầy đương nhiên không chịu, nhưng Trương gia thế lực lớn, còn dựa bóng hoàng thương, tiểu hộ khó mà chọc vào, hôm nay bị ném hàng cũng đành câm nín nhận bạc, chẳng làm gì được.

"Tiểu thư, người về lán chờ chút, tôi lập tức dẫn người lên thuyền, tuyệt đối không để họ đụng đến hàng của chúng ta." Chưởng quầy Lý sai người đi gọi người, giọng đầy phẫn nộ.

"Chưởng quầy Lý." Thẩm Đại Kiều gọi ông lại, "Lên thuyền vô ích, người họ mang đến nhiều, đánh không lại đâu."

"Nhưng cũng không thể để họ ném đồ xuống chứ." Chưởng quầy Lý nhìn chằm chằm Trương nhị thiếu gia, "Gần đây nghe nói lão gia nhà Trương bệnh nặng, e là mấy thiếu gia đang tranh giành. Trước kia còn giữ chút mặt mũi, giờ thì cái gì cũng không cần nữa."

"Chưởng quầy Lý có biết Tam Thập Lục Kế không?" Thẩm Đại Kiều nhìn Trương nhị thiếu gia, khóe môi cong lên, gọi một tiếng: "Bão Đông."

Khi xe ngựa của Chu gia tiến vào bến, đã có hàng bị ném xuống sông. Chu Dịch nhìn qua cửa sổ, mày chau lại: "Trương gia này thật quá ngang ngược."

"Chúng ta chỉ đến xem, rồi về báo cáo như thật là được." Liễu Phủ An bảo xa phu dừng xe, quay sang người vẫn trầm mặc trong xe - Lục Tu Viên, "Chỉ là làm phiền Tu Viên phải theo chúng ta một chuyến, lỡ mất dịp lên thư lâu."

"Không sao." Lục Tu Viên khẽ lắc đầu, "Hai người cứ đi xem, ta ở lại đây chờ."

Liễu Phủ An cười cười, cũng không ép. Vừa định buông rèm thì sau lưng vang lên một tiếng "bịch" trầm đục, như thứ gì rơi vỡ nát.

Tiếp theo là một tiếng hét to đầy khoa trương: "Nhị gia!"

Mấy người họ ngẩng đầu nhìn ra, ngay bên bờ, Trương nhị thiếu gia đang tròn mắt nhìn người thấp bé sau lưng mình, rồi... ngã vật xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play