“Thiếu gia!” Gã tùy tùng vội vã chạy tới, vừa thấy tình cảnh trước mắt liền giật nảy mình. Hắn muốn nhảy xuống cứu người nhưng lại lực bất tòng tâm. Tuy hố không sâu, nhưng trong tình trạng thiếu gia bị thương, hắn khó lòng một mình kéo người lên được. Huống hồ, chiếc bẫy thú kia thoạt nhìn đã thấy dọa người.
“Mau đi gọi người!” Thẩm Đại Kiều rất nhanh đã trấn định lại, vịn tay Bão Đông đứng dậy, chẳng kịp nhìn đến vết thương của mình, ra hiệu cho tùy tùng mau chóng xuống núi gọi người đến giúp.
Trong hố, Triệu Diễn Hoài sắc mặt trắng bệch, cả người ngã dúi trong bẫy, trên mặt còn vết trầy xước, trông vô cùng thảm hại. Thế nhưng chàng vẫn cố nở nụ cười trấn an nàng, cắn răng chịu đau nói: “Ta không sao.”
“Ngươi đừng động đậy.” Thẩm Đại Kiều cau mày nhìn chiếc bẫy thú lớn kia. Thứ này dùng để săn lợn rừng còn hợp lý, sao lại đặt ở đây giữa trà sơn? Nàng đã đến trà trang không ít lần, nhưng chưa từng nghe ai nói trên núi có đặt loại bẫy này.
“Đến rồi đến rồi!”
Tùy tùng rất nhanh đã gọi được mấy người đang làm nông dưới chân núi, cùng nhau hợp sức mới đưa được Triệu Diễn Hoài từ trong hố lên. Lúc kéo người, vết thương bị động đến khiến chàng đau đến nghiến răng, mồ hôi túa ra đầy trán, máu rỉ từ chân thương thấm đỏ cả áo, trông đến giật mình.
Đúng lúc này, Khâu tiên sinh cũng nghe động mà tới, đi cùng với lý chính. Vừa thấy Triệu Diễn Hoài vẫn bị bẫy kẹp chặt lấy chân, ánh mắt cả hai lập tức trở nên nghiêm trọng, nhìn một vòng quanh trà sơn rồi nhìn nhau, nhất thời không biết nên hỏi chuyện từ đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT