Kịch lâu nằm ở phía tây hoa viên, vào giờ này các nữ quyến được mời đều đã đến gần đủ, lại vừa vặn vở kịch mới khai màn, người tụ hội càng đông hơn thường lệ.
Hôm nay Hoàng hậu nương nương không có mặt, mọi chuyện giao cho Đức phi chủ trì đại cục. Triệu Quý phi đến mà không phô trương thanh thế, lên lầu ngồi vào chỗ rồi mới có người phát hiện ra, lập tức có không ít phu nhân tiến đến vấn an.
Triệu Quý phi không con không cái, dưới gối ngay cả một đứa con nuôi cũng không có. Dẫu bao năm qua vẫn được Hoàng thượng sủng ái không ngớt, địa vị còn được phong đến Quý phi, song sau lưng vẫn có người chép miệng nói nàng không có phúc, chẳng có con cái làm chỗ dựa. Còn chẳng bằng mấy vị tần phi thấp hơn kia, ít ra cũng sinh được hoàng tử công chúa, sau này còn có thể theo con ra khỏi cung dưỡng già.
Thế nhưng, hiện tại trên mặt ngoài, nàng là người duy nhất trong cung ngoài Hoàng hậu có thể nói được lời với Hoàng thượng, thậm chí có khi còn hữu hiệu hơn lời Hoàng hậu, đương nhiên không thiếu kẻ muốn nịnh bợ.
Lúc sân khấu đang diễn, Thẩm Đại Kiều đã đến dưới lầu các. Chỗ ngồi nơi này đều tách riêng, giữa các cột gỗ bày năm sáu chiếc ghế, phía sau có hai cung nữ hầu hạ, vừa xem kịch vừa trò chuyện.
Thẩm Đại Kiều nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Trường Sơn Trưởng công chúa. Bà đang trò chuyện với một vị phu nhân, còn Quận chúa Lệ Hòa bên cạnh dù đang ngồi, cả người lại như đang mộng du, thẫn thờ nhìn về sân khấu, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Đại Kiều chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống, cung nữ theo hầu phía sau nhanh chóng dâng trà. Chẳng mấy chốc đã có người nhận ra nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT