Dáng vẻ của Trương Chí Bảo, nếu không phải y mặc quần áo chỉnh tề, trông người người chó chó*, thì e rằng còn lưu manh hơn mấy tên du côn không xa kia. Bởi vậy khi hắn thốt ra câu kia, Thẩm Đại Kiều thoáng ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại được ý tên này là, hắn đang “cứu” nàng?
*người người chó chó: câu nói miệt thị, ý chỉ người chẳng ra người, chó chẳng ra chó, dáng vẻ kỳ quái :)))
Thẩm Đại Kiều nheo mắt nhìn hắn - chẳng lẽ tên này đọc nhiều truyện "anh hùng cứu mỹ nhân" quá, giờ lại định bày trò khác để khiến nàng buông lỏng cảnh giác, tiện báo thù vụ bến tàu?
“Lần sau đừng đến ngõ Giếng nữa, gái nhà lành nào lại lai vãng nơi này. Ngươi cũng chẳng phải lúc nào cũng gặp được ta, đợi thêm một canh giờ, mấy tiệm ở đây mở cửa, đám người ngoài đường không thèm hỏi ngươi là ai, cứ cướp trước rồi tính sau.” Trương Chí Bảo ngẩng đầu lên, giọng điệu cứ như đang dạy dỗ, nhưng vẻ mặt nhìn kiểu gì cũng thấy gượng gạo, đứng đó mà trông cứ như đang làm khó dễ Thẩm Đại Kiều.
Bão Đông cũng thấy khó hiểu, quay sang nhìn tiểu thư nhà mình - chẳng lẽ lần trước mình ra tay mạnh quá, đánh cho nhị công tử nhà họ Trương bị ngốc thật rồi? Nhưng rõ ràng mình còn kiểm soát lực mà…
Mà khoan, tên họ Trương này lấy tự tin đâu ra mà nghĩ là hắn đang giúp tụi nàng? Mấy tên tiểu lưu manh kia, chưa đến mười chiêu đã đủ quét sạch.
Chẳng lẽ hắn thấy nàng không bảo vệ nổi tiểu thư?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT