Trong mắt Thẩm Đại Kiều, Lục Tu Viên đích thực là một người như lời đồn - cứng nhắc, nghiêm cẩn. Từ Quan Âm Đường đến ruộng bên chùa Long Sơn, từng bước hắn đi như đã được đo đạc kỹ lưỡng, từng cử chỉ đều đoan chính hơn cả đám bá phụ của nàng. Hắn đi đứng ngay ngắn, nói năng không một lần lỡ lời, mắt nhìn ngay trước mặt, nói chuyện với nàng thì ánh nhìn luôn dừng ở phía trên khuôn mặt, tuyệt không dừng lại quá lâu, giữ đúng lễ giáo, duy trì khoảng cách, không hơn một tấc.
Hắn thích tự xưng là “Lục mỗ”, gọi nàng là “Thẩm tiểu thư”, mỗi lần nói đều suy nghĩ một hồi mới mở lời, tiết kiệm lời đến mức khiến người ta muốn ghé tai mà nghe cho rõ.
Thế nhưng, Thẩm Đại Kiều vẫn rất thích trò chuyện với hắn, vì lời hắn nói, nghe thật thuận tai.
“Trong ‘Lộ Du Ký’ của Tàng Thu tiên sinh, vị thư sinh kia cuối cùng có đến nha môn không?”
“Thư lâu đã bán sách cho Lục mỗ, đó là chuyện giữa thư lâu và y, không liên quan đến Lục mỗ.”
“Ngươi có nghe nói chuyện nửa tháng trước có một thương nhân họ Trần bị dân núi cướp giữa đường? Mất không ít tiền, báo quan cũng chẳng bắt được ai.”
“Lời nói hành động không đoan chính, tự rước họa vào thân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT