Tối đó, Trần Mặc ngồi yên lặng đọc sách trên ghế sô pha, trong lòng suy nghĩ xem lát nữa sẽ mở miệng nói với Tiểu Ngư như thế nào.

Không bao lâu sau, trong phòng khách truyền tới tiếng bước chân, Tiểu Ngư mặc váy ngủ giống như ngày thường, ngồi xuống bên cạnh hắn, bật máy tính lên, yên tĩnh xem chương trình giải trí.

“Công việc hôm nay của ngươi thế nào?”

Trần Mặc hỏi.

“Vẫn ổn, tổng giám đốc rất quan tâm ta, không biết tại sao cô ấy lại đối xử tốt với ta như vậy.”

Tiểu Ngư nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Tiểu Ngư, nếu như ta có chuyện giấu ngươi, ngươi sẽ thế nào?”

Trần Mặc đặt quyển sách xuống, ôm vai Tiểu Ngư, để cô dựa lên vai của mình.

“Vậy còn phải xem chuyện gì đã.”

Tiểu Ngư để Trần Mặc ôm mình, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì trong đầu.

“Ngươi có nhớ cái lần ta giúp ngươi diệt virus không? Vì chuyện này nên mới xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn ở thư viện đó.”

Trần Mặc suy nghĩ một chút rồi mở miệng. Vừa nói xong, Tiểu Ngư đã cười khúc khích, mỗi lần cô nhớ tới sự cố xảy ra thư viện lúc đó thì lại muốn cười.

“Sau đó thì sao?” Tiểu Ngư nói.

“Ngươi cũng biết, khi đó đã có cuộc khủng hoảng virus toàn cầu, may sao phần mềm mà ta phát triển ra có thể tìm diệt được con virus kia. Về sau, ta bán phần mềm kia cho công ty Thất Hổ, đó là khoản tiền vốn đầu tiên của ta. Ta đã dùng khoản tiền kia, đăng ký một công ty…”

“Không cần nói nữa.”

Tiểu Ngư ngắt lời Trần Mặc: “Để ta yên tĩnh một chút.”

Tiểu Ngư dựa vào vai Trần Mặc, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính. Trong lòng Trần Mặc có chút hoang mang, hắn chưa bao giờ từng nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Ngư, điều này khiến hắn không quá tự tin, nhưng bản thân cũng thức thời nên không nói gì cả.

Mãi cho đến khi chương trình trên máy tính kết thúc, Tiểu Ngư mới mở miệng: “Tại sao đột nhiên nói với ta những chuyện này?”

“Ngươi cũng vào công ty rồi, sớm muộn gì cũng biết, nên chủ động nói rõ với ngươi một chút. Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”

Trần Mặc cười khổ, nói.

“Đừng quan tâm ta phát hiện ra khi nào, ta không vào công ty, ngươi định không nói luôn sao?”

“Không có.”

“Bây giờ ngươi đừng nói gì cả, ta muốn đánh ngươi.”

Không đợi Trần Mặc phản ứng lại, Tiểu Ngư đã nắm chặt tay lại, đấm loạn vào bả vai của hắn một trận. Không bao lâu sau, Tiểu Ngư kêu đau một tiếng, xoa xoa nắm đấm của mình. Thấy cảnh này, Trần Mặc nở nụ cười, cô gái này vừa đánh người, vừa tự làm đau mình thêm một lần nữa.

“Ngươi còn cười nữa.”

Tiểu Ngư đỏ bừng mặt, lại nắm bàn tay nhỏ lại, đánh lên người hắn, cho đến khi mệt mới dừng lại.

“Không giận nữa chứ?”

Trần Mặc nằm lấy bàn tay nhỏ đỏ ửng của Tiểu Ngư.

“Rất tức giận, ngươi không được cử động, ta muốn cắn ngươi.”

Nói xong, Tiểu Ngư vùi đầu vào vai hắn.

“Á…”

Trần Mặc không phản kháng, chỉ ôm Tiểu Ngư vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an cô. Tiểu Ngư tức giận như vậy, chứng tỏ không có việc gì, hắn chỉ sợ cô buồn bực không nói lời nào giống như vừa rồi.

Qua nửa phút, Tiểu Ngư mới nhả miệng ra, nhìn dấu răng dính máu trên vai của Trần Mặc, đôi mày cau lại.

“Đau không?”

“Nào có ai cắn người ta xong còn hỏi có đau không như ngươi?”

“Đáng đời, ai bảo ngươi giấu ta chuyện lớn như vậy.”

Tiểu Ngư hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy lục tìm trong ngăn tủ một chút, không bao lâu sau, cô cầm một một lọ thuốc đỏ và bông gạc tới, bắt đầu xử lý vết thương giúp Trần Mặc.

“Không tức giận nữa?”

“Còn hỏi nữa là ta lại cắn ngươi đấy.”

Sau khi cẩn thận giúp Trần Mặc xử lý tốt vết thương xong, Tiểu Ngư mới đặt thuốc đỏ xuống, đi về phòng ngủ. Trần Mặc đợi thuốc đỏ ở vai khô xong, cất sách đi rồi cũng theo cô vào phòng.

Trần Mặc bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy Tiểu Ngư đang ngồi ở trên giường thất thần, ánh mắt không có tiêu cự, không biết đang nghĩ cái gì.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Mặc khẽ bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tiểu Ngư."

"Ừ. Đi ngủ đi."

Trần Mặc gọi một tiếng, Tiểu Ngư tỉnh táo lại, thoáng nhìn hắn một cái rồi nằm xuống giường.

"Có phải vẫn còn giận ta sao? Nếu vẫn còn giận thì đánh ta, mắng ta đều được."

Trần Mặc khẽ nói.

"Không phải, cắn ngươi xong thì không giận nữa rồi."

Tiểu Ngư quay người lại nhìn Trần Mặc.

"Vậy sao ngươi lại rầu rĩ không vui?"

Trần Mặc hỏi.

"Hôm nay lúc tan làm, ta nghe thấy đồng nghiệp nói chuyện với nhau, bọn họ bảo đã gặp được chủ tịch trong công ty, những lời miêu tả của các cô ấy khiến ta nhớ đến ngươi, lại cộng thêm lời của chị Triệu, quan trọng nhất là cái điện thoại mà ngươi từng tặng cho ta, lúc khởi động máy có logo của hệ điều hành Kiến Hành Quân. Trước kia ta chỉ nghi ngờ thôi, không hề nghĩ sự việc theo hướng này, hôm nay ta mới xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau."

Tiểu Ngư khẽ nói.

"Sau đó thì sao?"

Trần Mặc ôm lấy Tiểu Ngư, ôn nhu hỏi cô.

"Ta lên mạng tra một vài tin tức về công ty Kiến Hành Quân, pháp nhân thành lập công ty Kiến Hành Quân là chủ tịch Trần Mặc, nhưng chỉ nghe kỳ danh, không thấy được người thật. Ngươi có biết, sau khi ta nhìn thấy hai chữ Trần Mặc thì có tâm trạng gì không?"

"Tâm trạng gì vậy?"

Trần Mặc cười khổ, nói.

"Vừa vui vẻ lại vừa tức giận."

Tiểu Ngư nói: "Vui vẻ là bởi vì bạn trai của ta rất ưu tú, nhưng tức giận là vì ngươi thế mà lại giấu ta. Nếu tối nay ngươi không nói ra, ta không chỉ cắn ngươi như thế thôi đâu."

Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay mình phát hiện ra thân phận của Trần Mặc ở công ty, tâm trạng của Tiểu Ngư lại trở nên phức tạp. Nếu như tối nay Trần Mặc không nói cho cô biết, thì cô cũng không biết sau này phải đối mặt với hắn như thế nào nữa.

Sau khi Trần Mặc thẳng thắn nói ra, trong lòng Tiểu Ngư cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là về sau không cần phải giả vờ không biết chuyện gì nữa.

"Xin lỗi, về sau ta đảm bảo sẽ không giấu ngươi chuyện gì nữa."

"Không cần nói xin lỗi, ta bây giờ thà rằng bản thân không biết được sự thật, ngươi vẫn là ngươi như bình thường."

Tiểu Ngư cười khổ, nói: "Bây giờ ta đang nghĩ nên phạt ngươi như thế nào."

"Ngươi nói đi, phạt như nào ta cũng chịu hết."

Nhìn thấy tâm trạng của Tiểu Ngư, trong lòng Trần Mặc cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play