Gian thương ơi gian thương. Cảnh Ngọc hiểu tại sao gia tộc Klaus có thể kiếm được nhiều tiền thế rồi.
Cô vẫn ngồi trên đùi Klaus, hôm nay anh không mặc quần âu, chất liệu chiếc quần này khá mềm mại. Nhiệt đồ từ cơ bắp trên đùi anh truyền qua quần, qua một lớp váy nhẹ nhàng chạm tới cô.
Cảnh Ngọc kéo áo anh, thử để đầu óc mơ màng tỉnh táo lại từ không gian tràn ngập mập mờ ấy.
Cô định cò kè mặc cả: “Anh nên hào phóng hơn một chút, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
Klaus không trả lời, chỉ mỉm cười rồi quan sát cô: “Sao lúc đầu tôi không nhìn ra em là con rồng nhỏ thích tích trữ tiền nhỉ?”
Giọng anh xen lẫn một chút chiều chuộng, Cảnh Ngọc nhận ra người đàn ông này kiên nhẫn hơn cô tưởng tượng nhiều.
Đã đến nước này rồi, anh còn có thể mỉm cười trò chuyện về vấn đề kia với cô.
“Vậy chúng ta tiếp tục thảo luận hậu quả khi em vi phạm hợp đồng.” Klaus thong dong ra hiệu cho cô đứng dậy khỏi đùi mình. Anh đổi tư thế, có lẽ là để che giấu gì đó, giọng anh vẫn lạnh lùng: “Em có chấp nhận không?”
Cảnh Ngọc buột miệng: “Thế nào cũng được.” Chỉ cần có đủ tiền, mọi chuyện đều có thể.
“Vậy được rồi.” Klaus gật đầu: “Vi phạm quy định, trừ tiền.”
Cảnh Ngọc: “...”
“Mỗi lần trừ một trăm Euro.”
Cảnh Ngọc: “...”
“Trừ hết thì thôi.”
Cảnh Ngọc: “...”
Klaus thấy dáng vẻ nghi ngờ cuộc đời của cô thì quan tâm hỏi han: “Em sao thế?”
“Không sao.” Cảnh Ngọc nói: “Tôi chỉ nhớ ra một câu của cụ C. Mác vĩ đại khi nói về giai cấp vô sản và nhân dân lao động trên toàn thế giới thôi.”
“Ồ?” Klaus hứng thú hỏi: “Câu gì thế?”
“Khi nhà tư bản xuất hiện...” Cảnh Ngọc nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt u ám: “Dưới mỗi lỗ chân lông đều nhỏ giọt máu dơ bẩn.”
Klaus: “...”
“Cùng là người Đức mà...” Cảnh Ngọc than thở: “Tại sao cách biệt lại lớn thế này?”
Klaus: “...”
“Ngài có biết ở nước chúng tôi, hành vi này của ngài được xem là gì không?” Cảnh Ngọc đặt tay lên ngực, tỏ vẻ như đau thấu tim can: “Ngài đã nghe nói tới Chu Bái Bì chưa?”
“Chưa.” Klaus lắc đầu, anh thản nhiên nói: “Nhưng mà tôi nghe nói, nếu như con rồng nhỏ đáng yêu trước mặt tôi cứ luyên thuyên không ngớt, nó sẽ đánh mất một vài món báu vật dưới người đó.”
Cảnh Ngọc ngậm chặt miệng. Cô còn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Nhưng Cảnh Ngọc không nhịn được, cô giơ tay phải lên che miệng, lí nhí cãi lại: “Nhưng mà ngài làm vậy là không đúng. Cưỡng ép áp đặt quy tắc, cưỡng ép trừ tiền tiêu vặt của tôi, hành vi tồi tệ khiến người ta phẫn nộ, không thể tha thứ...”
“Để cho tương xứng, em cũng sẽ nhận được phần thưởng.” Mắt Klaus sáng như đá quý, anh chậm rãi thả mồi câu: “Chỉ cần em tuân thủ quy định, mỗi tuần kiên trì, tôi sẽ thưởng cho em năm trăm Euro.”
“Đợi đã.” Cảnh Ngọc tỉnh táo lại ngay: “Ngài Klaus tôn quý, hình như tôi đã chuẩn bị tha thứ cho ngài xong rồi.”
Cô nhìn chằm chằm bức tranh với màu tím là chủ đạo treo trên tường phía sau Klaus như nhìn thấy năm trăm Euro duyên dáng vẫy tay chào cô.
Klaus cười khoan dung, anh nhìn hai mắt sáng bừng lên của con rồng nhỏ tham tiền trước mặt rồi đứng dậy, bàn tay thản nhiên đặt lên đầu cô, xoa mái tóc đen óng.
“Đi ngủ sớm đi.” Klaus nhéo má Cảnh Ngọc, dịu dàng hôn lên trán cô: “Mong em sẽ nằm mơ thấy mình có nhiều báu vật.”
“Ngủ ngon, bé rồng tham tiền.”
Bé rồng tham lam đón lễ Giáng sinh vui vẻ trong rừng Bayern.
Sáng sớm hôm sau, trong tất Giáng Sinh trên đầu giường của cô có một xấp tiền Euro đỏ tím dày cộp.
Cảnh Ngọc rất hài lòng với “ông già Noel” khéo chiều lòng người này. Phần quà Giáng Sinh rất hợp ý cô. Đây là lần đầu tiên cô đón lễ Giáng Sinh ở nơi đất khách quê người mà vui tới như vậy.
Ở thị trấn Zwiesel có một quán bia hơi, vì hôm nay đang trong kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh nên vốn không kinh doanh. Nhưng ngài Klaus đã sử dụng “sức mạnh đồng tiền” để có thể dẫn Cảnh Ngọc vào tham quan và nếm thử loại bia nồng cay.
Tuy nhiên dẫu cho văn hóa bia của Munich thịnh hành là thế nhưng trong lòng Cảnh Ngọc, bia Thanh Đảo luôn là số một.
Sức mạnh đồng tiền của Klaus không chỉ dừng lại ở đó. Anh dẫn Cảnh Ngọc tới bảo tàng thủy tinh ở Frauenau để cô khám phá ngành sản xuất thủy tinh có lịch sử mấy ngàn năm của thành phố này. Ngoài ra cô còn được nhận một phần quà nhỏ dành cho trẻ em: Một chiếc ly thủy tinh nhỏ xinh đẹp, lúc rót nước nóng vào có thể nhìn thấy hoa văn chậm rãi hiện lên dưới đáy cốc.
Mặt kính phía sau xe được phủ một lớp sương mù mờ ảo, thế giới bên ngoài là màu trắng bạt ngàn, mênh mang không biết đâu là điểm cuối. Cô dùng ngón tay vẽ một hình trái tim lên cửa kính.
Rừng Bavaria có tổng cộng bảy khu trượt tuyết, có điều tốc độ trượt từ đỉnh núi xuống không lớn nên chỉ thỉnh thoảng mới tổ chức vài cuộc thi trượt tuyết châu Âu hay cúp thế giới.
Klaus khá thích sân trượt tuyết Neukirchen, sân trượt tuyết này cung cấp dịch vụ trượt việt dã trên cung đường trượt dài đến hai nghìn cây số được bảo dưỡng cẩn thận. Thế nhưng Cảnh Ngọc lại không có đủ sức khỏe để tham gia, phần lớn thời gian, cô đều chọn đọc sách.
Klaus sở hữu sức khỏe vượt xa tưởng tượng Cảnh Ngọc. Anh rất thích những thứ mới mẻ, đam mê chơi thể thao. Giữa chinh phục phụ nữ và chinh phục thiên nhiên, Klaus thích khám phá thiên nhiên hơn.
Ngoại trừ bữa tối đêm Giáng Sinh, Cảnh Ngọc không gặp lại Mia khiến cô yên lòng hơn.
Cảnh Ngọc không hy vọng Klaus là người thuê một lúc vài ba cô gái, mà muốn anh chỉ có mình cô giống như cô chỉ nhận đơn của mình anh. Dù sao thì... Nếu như dùng chung với người phụ nữ khác, chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy dơ bẩn.
Có điều phiền não của cô không hề giảm bớt, Đồng Tuyên Sinh đổi số điện thoại gọi cho cô, thậm chí còn nói hành động này của cô làm gia đình mất mặt, sau này nếu còn tiếp diễn, ông ta sẽ nói với dòng tộc nhà họ Cảnh, gạch tên cô ra khỏi gia phả.
Cảnh Ngọc không thèm quan tâm: “Gạch thì cứ gạch.”
“Gia phả còn chẳng hữu ích bằng thực đơn, thêm tên tôi vào thì có trả lương cho tôi không?”
Đồng Tuyên Sinh cho rằng cô bám lấy người đàn ông ngoại quốc vì tiền, suýt nữa bị cô làm cho tức đến tắc thở.
Trong thâm tâm, Cảnh Ngọc coi thường người ba này của mình.
Tên ban đầu của ông ta là “Căn Sinh”, trước kia làm học trò của một công nhân điện suốt ba năm trời. Không biết sao mẹ cô lại ưng ông ta nữa. Mẹ cô cho ông ta tiền, tìm công việc cho ông ta, cho ông ta nhà, cho xe, cho tiền khởi nghiệp, đến cả cái tên “Tuyên Sinh” này, mẹ cô cũng mời thầy đổi cho ông ta.
Kết quả thì sao?
Sau khi đổi tên, Đồng Tuyên Sinh phất lên, cuối cùng mẹ cô lại có kết cục bị mắc chứng trầm cảm giai đoạn cuối.
Tình cảm là cái quái gì, chỉ có tiền mới không phản bội lại ta. Cảnh Ngọc luôn vững tin vào quan điểm ấy.
Sau khi trượt tuyết xong, cuối cùng Klaus cũng mở tài khoản Wechat, người bạn đầu tiên của anh là Cảnh Ngọc.
Anh nhìn tên trên mạng của Cảnh Ngọc một lúc lâu rồi hỏi kỹ lại: “Tên Wechat của em có ẩn ý gì không?”
“Hả?” Cảnh Ngọc uống rượu rồi giải thích: “Là một câu nói nổi tiếng trên mạng, những cô gái đáng yêu đều sẽ thêm một chữ chan vào sau tên trên mạng của mình, ví dụ như momo chan, dâu tây chan, donut chan, pony đáng yêu chan.”
“Hóa ra là vậy à.” Klaus ngẫm nghĩ, đọc tên Wechat của cô: “Cảm ơn em, bánh chiên hành chan.”
Cảnh Ngọc: “...”
Ba ngày sau Giáng Sinh, Cảnh Ngọc mới theo Klaus về căn biệt thự nhỏ xinh của mình. Klaus dẫn cô tham quan căn cứ bí mật của anh. Đó là một căn hầm xinh đẹp, có đồ trang trí hoa mẫu đơn diễm lệ.
Không gian của căn hầm lớn hơn trong tưởng tượng của Cảnh Ngọc, cô nghe Jennifer nói, mọi thứ bên dưới đều do chính tay Klaus thiết kế và quy hoạch.
Căn hầm diện tích một trăm ba mươi mét vuông được chia ra, có phòng là kho chứa đồ, bên trong cất bao nhiêu là nhiều rượu vang.
Khác với biệt thự, màu sắc chủ đạo của căn hầm này là đen, trắng và xám, còn có một phòng làm việc, mở phần mái che trên nóc phòng ra, ánh mặt trời có thể chiếu xuống. Nơi này giống một căn cứ xinh đẹp mà bí ẩn.
Trong căn hầm có chỗ nghỉ ngơi, Cảnh Ngọc ngồi trên chiếc sofa da màu đen thưởng thức rượu Klaus mở.
Uống rượu xong, cô hơi buồn ngủ nên nằm trên chiếc giường lớn dưới hầm ngủ trưa.
Lúc thức giấc, Cảnh Ngọc nhận ra đèn dưới hầm bị tắt hết rồi. Khác với căn phòng trên mặt đất, nguồn sáng duy nhất của hầm là ánh đèn, Cảnh Ngọc thò tay lần mò điện thoại trong bóng tối. Tiếc là cô không gặp may mắn, làm chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Cảnh Ngọc không thể không xuống giường, bò trên thảm đen dày dặn tìm điện thoại khắp nơi.
Trước khi ngón tay chạm vào điện thoại, Cảnh Ngọc nghe thấy tách một tiếng.
Trong bóng tối, có người bật bật lửa. Một ngọn lửa nhảy nhót thắp sáng cây nến trên giá nến bên cạnh.
Ba cây nến sáng lên, trong ánh nến, thứ đầu tiên Cảnh Ngọc nhìn thấy là ngón tay dài trắng trẻo của Klaus. Trong bóng tối, nút áo sơ mi được cài ngay ngắn, nghiêm túc, đôi mắt anh xanh lục, mái tóc vàng óng.
Cảnh Ngọc gọi một tiếng: “Ngài Klaus?”
“Em có cần tôi giúp không?” Klaus nói: “Xin lỗi, hệ thống điện dưới hầm xảy ra vấn đề.”
Anh bình tĩnh nói rồi thong dong tiến lại gần.
Ánh nến chập chờn càng lúc càng tới gần, Cảnh Ngọc nhìn thấy dày da đen bóng không dính một hạt bụi của anh và ống quần âu sẫm màu được là ủi thẳng thớm, đường xếp ly sắc nét. Sau đó là chiếc tất cùng màu che kín cổ chân anh lại, không để lộ ra chút da nào. Cách một lớp tất có thể nhìn thấy mắt cá chân gồ lên rõ ràng.
Trong bóng tối, người đàn ông trưởng thành với thân hình hoàn hảo chậm rãi tiến lại gần cô.
Cuối cùng Cảnh Ngọc cũng sờ thấy điện thoại mình. Lúc ngón tay cô sắp chạm vào, một bàn tay thon dài khác đã nắm lấy chiếc điện thoại ấy trước cô một bước.
Klaus nghiêng người cầm chiếc điện thoại đi. Anh đặt cả điện thoại và nến lên chiếc bàn thấp bên cạnh, sau đó xa má cô, hỏi đầy thương hại: “Sợ tối à?”
Trên tay Klaus có một lớp chai mỏng, là vết chai thường xuyên bắn súng mới có. Anh nhẹ nhàng cọ lên da cô.
Trong đầu Cảnh Ngọc bắn pháo hoa víu víu.
Cô gọi: “Ngài Klaus.”
Klaus cúi người, dừng ở vị trí cách môi cô khoảng chừng một milimet nữa.
Anh cúi đầu nhìn Cảnh Ngọc, đôi mắt như ngọc lục bảo hắt ra tia sáng xinh đẹp dưới ánh nến.
Cảnh Ngọc không nói hết câu được vì Klaus đã hôn xuống. Ánh nến lay động khiến cho cái bóng hắt lên tường cũng đung đưa.
Klaus xoa lưng Cảnh Ngọc, bờ môi dịch xuống hôn cằm cô rồi tiếp tục dời xuống dưới.
Cảnh Ngọc ngửa cổ, hai tay buông xuống chạm vào mái tóc vàng như ánh mặt trời kia.
Cô thử lý giải hàm ý ẩn sau hành động này rồi thấp thỏm hỏi: “Là ngài trả tiền cho tôi chứ không phải tôi trả tiền cho ngài đúng không?”
Klaus bật cười: “Tôi nói rồi, tôi cần em hoàn toàn tin tưởng tôi.”
Cuối cùng Cảnh Ngọc cũng buông lỏng tay.
Môi Klaus ấm áp như ánh nắng, Cảnh Ngọc nhớ tới con nai màu vàng cúi người uống nước bên dòng suối trong những câu chuyện cổ tích.
Dưới sự chăm sóc đầy nhẫn nại của Klaus, bé rồng tham tiền nảy ra một suy nghĩ.
Hình như trên thế giới này thực sự có chuyện khiến người ta vui vẻ hơn kiếm tiền.
Bé rồng quanh năm nằm trên đống châu báu, liều mình giấu tiền tạm thời bị niềm vui anh mang tới thu hút, sao nhãng đống tiền của mình. Thế nhưng cô cũng chỉ lơ là mấy giây thôi.
Đợi hôm sau, ra khỏi căn hầm, tắm rửa xong xuôi, Cảnh Ngọc lập tức lấy cớ “vì vấn đề nguồn điện, cô phải ở trong căn hầm tối tăm cả một buổi tối, vô cùng sợ hãi” để đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần.
Klaus cũng hào phóng bồi thường cho cô. Đồng thời, anh còn khiêm tốn hỏi một vấn đề về ngữ nghĩa tiếng Trung: “Lông rùa là gì? Lông của con rùa sao?”
“À, không phải vậy đâu.” Cảnh Ngọc sung sướng đếm tiền, không thèm ngẩng đầu lên: “Đấy là từ mang nghĩa tiêu cực, bình thường dùng để hình dung những người bới lông tìm vết, quá mức cầu kỳ, ừm.. cũng có thể gọi là “người bắt bẻ”, theo tiếng địa phương, nó còn dùng để hình dung một người làm việc không dứt khoát, lề mề, soi mói từng li từng tí.”
Klaus mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn em đã giải thích.”
Cảnh Ngọc búng xấp tiền: “Không cần khách sáo.”
“Vậy thì...” Klaus lịch sự hỏi: “Tại sao em lại đặt biệt danh Wechat của tôi là “Ông Chủ Lông Rùa”?”