【 Tình huống này là sao? Thì ra NPC cũng có thể điểm NPC sao? Cái người chơi tên Hoàng Kiến kia lúc chết thật là khó coi, còn bé mỹ nhân này nếu không trả lời hay không, có phải là muốn chết luôn không? 】 

【 Cái bé xinh đẹp này thật là xui xẻo quá, gần đây gây thù chuốc oán với boss phó bản, giờ lại bị lão sư NPC theo dõi. 】

 【 Cái NPC này là ở phó bản nào vậy? Tôi không có ấn tượng gì về ẻm cả. 】

 【 Có đó, cái bé thiếu gia ngốc nghếch kia, mỗi lần phó bản mở tôi đều muốn bảo vệ ẻm , sao lại đáng yêu vậy? Ôi, ôi, đây chính là vợ tôi mà! 】

 【 Nội dung ở trên đã đề cập đến việc bảo vệ người chơi khỏi bị xử lý. 】

Nha Thấu mở to mắt, không ngờ chuyện này lại liên quan đến mình.

Không phải nói... cái này chỉ nhắm vào người chơi thôi sao? Liệu giáo viên NPC có nhận ra gì đó không?

Nha Thấu cảm thấy mình như bị mắc kẹt, cẩn thận nhìn xung quanh. Biểu cảm của các NPC đều đầy ngạc nhiên, ngay cả Phương Chí bên cạnh cũng không ổn.

Trong phòng có quá nhiều người, đúng là vận xui đang bám lấy cậu.

Nha Thấu cắn môi, cảm giác sau lưng đang cứng lại và đau, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống trán, ướt đẫm và dính vào da.

Đầu óc vốn đã mơ hồ, giờ càng rối loạn hơn, đau đầu chóng mặt khiến hắn suýt ngã quỵ. May mà cậu kịp vịn vào góc bàn để giữ thăng bằng.

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, dạ dày hắn quay cuồng.

Lúc này, phòng phát sóng của Cố Dung Thời đang náo loạn.

Cố Dung Thời dễ dàng quan sát Nha Thấu từ chỗ ngồi của mình, nhưng Nha Thấu lại không mở phòng phát sóng, mọi người liền chạy hết vào phòng Cố Dung Thời.

【 Ôi ôi, tôi cho cậu tiền thưởng, nhanh đi cứu vợ tôi! Cậu muốn bao nhiêu tiền thưởng? Tôi sẽ trả! 】 

【 cậu không phải vừa đùa giỡn với vợ tôi mà giờ không tỏ ra chút ý kiến gì là sao? 】

Giáo viên trên bục giảng tinh tế quan sát Nha Thấu.

Lúc này, Nha Thấu run rẩy, không chắc liệu cô giáo có nhận thấy điều gì bất thường gì hay không . Tay cậu đầy mồ hôi lạnh.

Cảm giác lạnh toát ở lòng bàn tay, mặt lại nóng bừng vì sốt.

Cậu không muốn tỏ ra rụt rè ngay từ đầu, nhưng cơ thể không chịu nổi, nước mắt tự nhiên rơi xuống, mắt đỏ lên và mang theo vài phần yếu đuối.

Cố Dung Thời nhanh chóng điều chỉnh đạo cụ của mình.

001 không ngờ Nha Thấu sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy, cơ sở dữ liệu nhanh chóng hoạt động: 【 Ký chủ, cho tôi hai phút. 】

Thông thường, giữ vững nhân vật thì sẽ không có sự cố ngoài ý muốn, nhưng nếu kích hoạt điều kiện tử vong ngay lập tức…

Nếu đứa trẻ này gặp chuyện ở đây thì coi như xong!

Phương Chí đè tay Nha Thấu xuống, ánh mắt đầy mâu thuẫn, đá chân vào ghế cạnh bên, “Này, tôi nói này lão yêu bà...”

Giáo viên nhìn chằm chằm vào đôi mắt lam của Nha Thấu, như thể thấy được hình ảnh của chính mình trong đó. Lời vừa ra đến miệng lại xoay ngược.

“Ở trên cao, tập trung...” Nàng cố gắng hỏi giọng điệu nhẹ nhàng, “Ngươi phải làm như thế nào?”

A?

Hơi thở nguy hiểm ngừng lại trong chốc lát, người chơi ngốc nghếch ngẩng đầu lên.

Câu hỏi sao lại biến từ khách quan sang chủ quan vậy?

Sự khác biệt giữa mức độ khó dễ của các câu hỏi có phải quá lớn không?

Phương Chí thu chân lại, không có biểu cảm gì , ngồi lại vị trí của mình.

001 bối rối không biết có nên dừng lại hay không.

Nha Thấu ngốc nghếch ngẩng gương mặt bé nhỏ đỏ bừng của mình lên , mệt mỏi suy nghĩ tình huống hiện tại là thế nào.

Cậu chỉ biết nhỏ giọng yếu ớt, lưỡng lự trả lời: “Học hành chăm chỉ, không phụ lòng mong đợi của cô giáo .”

Giáo viên không nói gì, im lặng đánh giá cậu một lúc lâu, cuối cùng khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Nói rất tốt!”

Nha Thấu lại ngớ ra.

Vừa rồi cậu chỉ thuận miệng trả lời qua loa, vậy mà lại… thực sự tốt sao? Cậu xấu hổ đến mức không biết phải làm gì.

“Nha Thấu, em có cảm thấy không khỏe không?” Cô giáo cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, vội vã từ trên xuống dưới, giọng đầy lo lắng, “Chắc là em bị sốt rồi?”

Nha Thấu lùi lại một bước.

Hành động của nàng quá kỳ lạ.

Cậu không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, môi hồng nhỏ khép chặt nhìn chằm chằm vào vị giáo viên kia .

【 Chuyện này… 】

【 Tôi biết mọi người đang thắc mắc, chuyện này là thế nào vậy! NPC này có vấn đề gì không? Vừa rồi không phải đang hỏi câu hỏi sao? Sao giờ lại quan tâm người chơi có bệnh hay không? 】

【 Cứ đề phòng chút đi, ai biết được NPC này có phải là đang tính kế gì không? Đừng để lỏng cảnh giác rồi sau đó bị tấn công bất ngờ! Vợ tôi vẫn nên chú ý một chút! 】

【 Tôi tự hỏi một chút, tình huống này có vẻ như là một lần nữa xuất hiện, cái gì đó như là boss phó bản... có phải… 】

“Em thấy khó chịu lâu rồi hả? Có muốn đi phòng y tế không?” Giảng viên có vẻ lo lắng, càng lại gần hơn.

Lúc này, tất cả người chơi bắt đầu chờ đợi Nha Thấu phản ứng, trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi lớn:

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

“ Khó chịu lâu như vậy sao không nói ra ?” Giảng viên thấy Nha Thấu vẫn im lặng, không ngại hỏi những người khác, “Ai có thể đi cùng Nha Thấu đến phòng y tế?”

Cố Dung Thời đứng dậy, “Để tôi đi.”

Ngay sau đó là một tiếng động lớn, Phương Chí đá ghế cạnh bên đứng lên, chân dài dựa vào bàn, giọng điệu lạnh lùng như dao găm.

“Cậu cần gì?”

Cố Dung Thời quay lại nhìn hắn, ánh mắt đầy thách thức, “Cậu nghĩ là không cần à?”

"Rốt cuộc người trong cuộc còn chưa lên tiếng nhỉ?" Cố Dung Thời nhếch môi, nở nụ cười giả tạo đến mức không thể giả hơn, “Ngươi nói có đúng không?”

Phương Chí ánh mắt đen láy, lạnh lẽo nhìn thẳng vào Cố Dung Thời, không hề mang theo chút hơi ấm nào.

Ngay từ đầu, hắn đã cực kỳ chán ghét cái người tên Cố Dung Thời này.

Ánh nhìn âm trầm, u tối hoàn toàn không che giấu được ác ý và sự chán ghét. Cảm xúc tiêu cực không hề báo trước mà tràn ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ phòng học.

Không khí giữa hai người căng thẳng đến mức như giương cung bạt kiếm, khiến cả NPC và người chơi trong phòng học đều cảm thấy ngột ngạt.

"Ừ." Phương Chí rõ ràng đang cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chẳng có chút ý cười nào, “Chọn ai thì cũng phải xem ý của người trong cuộc chứ.”

Nhắc tới người trong cuộc, Phương Chí nghiêng mắt liếc nhìn, “Tiểu thiếu gia.”

Nha Thấu ngơ ngác lên tiếng, “…… Ơ?”

“Ta với hắn, ngươi muốn chọn ai?”

【Trời đất! Đây là tình tiết gì thế này, nhanh như vậy mà NPC và người chơi đã chuẩn bị đánh nhau rồi à?】

【Tu La tràng đúng nghĩa luôn! Bảo bối nhỏ định chọn ai đây? Mlem mlem, cảm giác chọn ai cũng có vibe công ngầu không tưởng luôn.】

【Bảo bối là người trưởng thành rồi nha, không thể chọn cả hai à? Dù gì cũng là tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mà muốn hai vị lão công thì sao nào!! Dù chọn ai, bảo bối cũng dễ bị người còn lại ghen đến mức điên cuồng mất.】

Phương Chí cố tình đẩy câu hỏi sang phía Nha Thấu, rõ ràng là muốn ép cậu phải tỏ rõ thái độ.

Một bên là Boss phụ bản mới gặp đã động tay động chân và để lộ sát khí, bên còn lại là người chơi kỳ quặc hỏi han lạ lùng dù không có tí hảo cảm nào — Nha Thấu thực sự không muốn chọn ai cả.

Một người khiến cậu phải dè chừng từng chút một, người kia thì lại có liên quan tới nhiệm vụ của cậu.

Đầu óc cậu bắt đầu mơ hồ, vì đang sốt nên vô cùng khó chịu. Vừa mới trải qua cảnh Hoàng Kiến tử vong trước mặt và bị cô giáo doạ sợ, cậu bỗng bật thốt lên những gì trong lòng mà không suy nghĩ kỹ:

"Nhất định phải chọn trong hai người sao?" Giọng nói nhỏ xíu yếu ớt như một chú mèo con, “Tôi không thể chọn người khác à?”

Lời vừa dứt, cậu liền cảm thấy có bóng đen đè xuống phía trước, sau đó là một trận trời đất quay cuồng.

—— Cậu bị Phương Chí bế lên.

Là kiểu bế ôm trẻ con, một tay anh vòng qua dưới đầu gối cậu làm điểm tựa, đầu thì tựa vào vai anh.

Còn một tay khác thì ấn lên sau gáy cậu, làm rối tung mái tóc ngắn vốn được vuốt gọn gàng.

Cậu nghe thấy Phương Chí nghiến răng nghiến lợi nói khẽ: “Ngươi dám thử xem.”

Nha Thấu không hiểu vì sao hắn lại giận đến vậy, nhưng kiểu ôm này mang lại cảm giác rất an toàn, khiến cậu vô thức dụi đầu vào cổ Phương Chí.

Cậu cảm nhận được cơ thể Phương Chí cứng đờ, nhưng cũng nhạy bén nhận ra hắn dường như đang rất... vui vẻ.

【Hệ thống tình cảm nhắc nhở: Độ hảo cảm của NPC “Phương Chí” tăng 10, tổng độ hảo cảm hiện tại là 40.】

Áp lực trong phòng học lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.

Phương Chí đã không còn cảm giác khó chịu vừa nãy, ôm lấy Nha Thấu: “Vậy thì cô giáo, tôi đưa cậu ấy đi nhé.”

Cô giáo: “ Đi một mình có được không?”

“ Được.” Phương Chí đầy ẩn ý, “Ít ra còn hơn ai đó nhiều.”

Hắn nhấc bổng Nha Thấu lên cao, cảm giác mềm mại xuyên qua lớp quần áo cực kỳ dễ chịu. Phương Chí cố tình dừng lại trước mặt Cố Dung Thời, nở nụ cười rất nhẹ.

“Này ai kia, thể hiện chút hành động đi, đừng chỉ nói mà không làm.”

Nha Thấu nằm trên vai Phương Chí, có hơi không vui vì mình bị quyết định dễ dàng như vậy, vươn tay nắm tóc Phương Chí, không chút khách sáo.

Phương Chí không hề tức giận, ngược lại còn bước ra khỏi lớp với phong thái vô cùng kiêu ngạo, đầy vẻ khoe khoang.

Cố Dung Thời đứng yên tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng bọn họ biến mất, mới chậm rãi ngồi lại, ánh mắt cũng dần thu lại vẻ sâu xa.

Chỉ đến khi ba người rời đi, bầu không khí trong lớp học mới dần dịu xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi Phương Chí vội vã lao vào phòng y tế, bác sĩ vốn không có mặt.

Trong phòng chỉ có một thiếu niên, cậu ta ngồi bên mép giường, người đầy vết thương, miệng đang cắn băng vải, tay còn lại tự mình băng bó.

Nghe thấy tiếng động, cậu ta ngẩng đầu lên, thấy Phương Chí đang ôm Nha Thấu, liền dừng động tác lại.

Cậu bé này có khuôn mặt khá non nớt, trông chỉ chừng 13-14 tuổi, hẳn là học sinh cấp hai.

Đây là khuôn viên trường cấp ba, lại đúng vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, ngoài học sinh lớp 12 ra thì không còn ai ở lại trường, vậy học sinh cấp hai đầy người thương tích này sao lại xuất hiện ở đây?

Phương Chí đặt Nha Thấu lên một chiếc giường khác, hỏi: “Ê, bác sĩ đi đâu rồi?”

Nam sinh tiếp tục băng bó tay, giọng uể oải: “Ra ngoài rồi.”

“Vậy khi nào quay lại?” Ánh mắt Phương Chí liếc thấy bộ dạng khó chịu của Nha Thấu, “Thôi, để tôi tự đi tìm. Bác sĩ ở đâu?”

“Phòng hiệu trưởng.” Nam sinh trả lời, sau khi liếc nhìn Nha Thấu thì nhanh chóng quay đi, rồi mới nhìn sang Phương Chí, “Mới một ngày không gặp, mà cậu thay đổi thật đấy.”

Nam sinh trầm tư: “Là vì cậu ta sao?”

“Cậu ta” ở đây chỉ là Nha Thấu.

“Liên quan gì cậu.” Phương Chí nheo mắt lại, liếc nhìn vết thương trên tay cậu bé, hơi lạnh lùng đánh giá: “Thảm thật đấy.”

Qua đối thoại, có thể thấy hai người họ quen biết nhau, nhưng kiểu như đang nói chuyện đố mẹo, chẳng ai muốn nói thẳng ra.

Nha Thấu cuộn tròn trên giường, 001 đột nhiên nhắc nhở: 【Ký chủ, Boss phó bản.】

Nha Thấu đầu đã hơi choáng vì sốt, chưa hiểu tại sao 001 lại nhắc lại thân phận của Phương Chí, bèn nói nhỏ: “Biết rồi mà.”

【Ứng Tinh Uyên, Boss phó bản.】

“…?”

Ứng Tinh Uyên?

Nha Thấu từ trong chiếc gối mềm mại cố sức ngóc đầu dậy.

001 lại tiếp tục: 【Chính là học sinh cấp hai trước mặt ngài.】

Phòng y tế rõ ràng rất sạch sẽ sáng sủa, trong không khí còn có mùi hương dễ chịu, nhưng Nha Thấu lại không tài nào thả lỏng nổi.

【Đã ghi nhận sơ bộ NPC [Ứng Tinh Uyên] ——】

“Đinh” một tiếng, hệ thống tình cảm đã cập nhật hồ sơ Ứng Tinh Uyên.

【Tên: Ứng Tinh Uyên】

【Mức độ thiện cảm: -40】

Âm 40? Nha Thấu cứng đờ, nhìn chằm chằm con số này đầy kinh ngạc.

Hệ thống tình cảm do dự tổng kết:

【Dường như hắn cực kỳ chán ghét những tồn tại xinh đẹp nhưng yếu đuối và không quá thông minh.】

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play