Chớp mắt đã đến cuối tuần, Lâm Nhĩ Nhã rộng lượng hiếm có cho phép Nam Y dùng điện thoại di động của cô một lúc.
Điện thoại di động là một thiết bị lỗi thời. Nó chỉ có thể được sử dụng để gọi điện và gửi tin nhắn văn bản, không thể truy cập Internet. Trò chơi duy nhất mà nó có thể chơi là Tetris (xếp gạch) và Snake(rắn săn mồi).
Nhưng dù vậy, Nam Y vẫn cảm thấy mãn nguyện.
Cô nằm trong phòng, đóng cửa lại và nói chuyện điện thoại với một người bạn ở xa trong hơn hai giờ đồng hồ.
Qua điện thoại, cô ấy mô tả không khí và khung cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp ở Thành Bắc, nói về ngôi trường mới, bạn học mới.
Mọi chuyện dù lớn hay nhỏ, Nam Y đều kể hết cho Dương Hạ nghe. Kể cả chuyện về Từ Diệu, người mà cô có chút e dè.
"Không ngờ tớ làm hỏng quyển bài tập của cậu ấy, vậy mà cậu ấy còn viết giấy trả lời tớ, bảo tớ… đừng sợ cậu ấy.”
Đối phương hỏi: “Thế cậu còn sợ gì nữa?”
Nam Y chống cằm trầm ngâm: “Ừm…”
“Cậu ấy có bắt nạt cậu không?”
“Không có.”
“Cậu ấy có hay bắt cậu làm bài tập hộ không?”
“Cũng không.”
“Vậy có khi cậu ấy chủ động trêu cậu là để tạo mối quan hệ tốt thôi, không có ác ý đâu. Có khi cậu nhạy cảm quá rồi đó?”
Nam Y suy tư: “Vậy à?”
“Đúng rồi, tớ thấy cậu ấy không xấu đâu. Nhất là nếu cậu ấy còn đẹp trai nữa thì, trời ơi, lại càng tuyệt vời!”
Nam Y không nhịn được, bật cười khẽ: “Cậu đó, thật là…”
Hai người lại tán gẫu thêm một lúc. Trước khi cúp máy, Dương Hạ bỗng nhiên nói:
“Y Y, tớ khuyên cậu rằng với cậu bạn họ Từ kia, hoặc là hòa thuận với nhau, hoặc là đối mặt thẳng thắn. Hai người ngồi gần nhau như thế, đâu thể mãi không giao tiếp được.”
Dương Hạ: “Trốn tránh không giải quyết được gì, chẳng phải chúng ta hiểu rõ điều đó nhất sao?”
Nam Y trở mình.
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ ô cửa sổ, những tia sáng rải rác trên sàn gỗ hồng mộc. Buổi chiều tà yên bình và đẹp đẽ, vậy mà trong lòng cô lại dậy lên những gợn sóng nhỏ.
Một lát sau, cô khẽ đáp: “Tớ sẽ cố gắng.”
Cúp máy, Nam Y thoáng ngẩn ngơ.
Không hiểu sao, cô đột nhiên nhớ lại cảnh bạo lực học đường mà mình từng trải qua ở trường tiểu học.
Lúc đó là lớp 4, Nam Y đã bị nhắm tới vì cô bé từ chối giúp các bạn cùng lớp làm bài tập về nhà.
Khi còn nhỏ, cô bé rất dịu dàng và hướng nội, nhút nhát, luôn nhẫn nhịn mọi thứ xảy ra, điều này khiến kẻ bắt nạn ngày càng lấn tới.
Ban đầu chỉ là cô lập cô, về sau dần thành bạo hành thực sự.
Mực bút nhỏ giọt trên ghế, bóng nước cố tình ném vào cô bé, thậm chí cặp sách của cô bé cũng bị ném vào thùng rác - đây chỉ là những bề nổi.
Sau đó, họ sẽ bịa ra những câu chuyện trong nhật ký mà họ nộp hàng ngày, lan truyền tin đồn rằng Nam Y có tính cách xấu xa và ăn cắp đồ đạc, miêu tả hình ảnh cô "xấu" một cách cường điệu.
Nam Y không bao giờ nghĩ rằng giáo viên chủ nhiệm của mình lại tin vào những câu chuyện bịa đặt này.
"Đứa trẻ này là con của một phụ huynh đơn thân và ít được cha mẹ quan tâm từ nhỏ. Tính cách của cô bé đã bị bóp méo từ lâu. Đừng để con mình chơi với cô ấy vì chúng sẽ dễ bị ảnh hưởng tính xấu."
Trong một cuộc họp phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt giữ lại cha mẹ của bạn bè cô và nói trực tiếp những lời này.
Tất cả bạn bè cô đều tránh xa cô vì chuyện này, ngoại trừ Dương Hạ.
Sau đó, khi Nam Y hỏi tại sao, Dương Hạ nói:
"Tớ nghĩ cô giáo sai rồi, vì tớ cũng xuất thân từ gia đình đơn thân, vậy mà chúng ta vẫn lớn lên khoẻ mạnh, tâm hồn chẳng phải vẫn tốt đẹp sao?. Mọi sự phân biệt đối xử và định kiến đều sai trái".
Sau ngày hôm đó, họ trở thành bạn thân. Hai cô bạn nhỏ nắm tay nhau và đấu tranh chống lại mọi định kiến và bất công.
Nghĩ đến đây, Nam Y chậm rãi ngồi dậy.
Cô đột nhiên nhận ra rằng dường như mình có thành kiến với Từ Diệu.
Rõ ràng biết bạn học kia nói năng thật giả lẫn lộn, vậy mà cô lại tin chắc rằng anh là người hay đánh nhau—chẳng phải đây cũng là một kiểu thành kiến sao?
Không có điều gì có thể dễ dàng phán xét một con người là tốt hay xấu, huống hồ, anh thực sự chưa từng bắt nạt cô.
Có lẽ… cô không nên như vậy.
- -
Hôm thứ Hai, tuyết rơi rất nhiều, những bông tuyết rơi rất dày, như lông ngỗng phủ kín toàn bộ khuôn viên trường.
Cảnh tuyết rơi rất đẹp nhưng cũng mang lại không ít rắc rối. Lối vào lớp học lầy lội và mặt đất trơn trượt, gây bất tiện cho việc đi lại.
Sáng sớm, Nam Y đã đến lớp, nhìn xung quanh, thấy phần lớn các bạn học đều đang phủi tuyết và phơi quần áo.
Vài cô gái nhìn mái tóc mái ướt đẫm vì tuyết của mình, cau mày, vẻ mặt buồn bã và liên tục phàn nàn.
Cô đã được cứu khỏi "thảm họa" vì Lâm Nhị Nhã nhất quyết bắt cô phải mang theo ô trước khi ra ngoài vào buổi sáng.
Tiết học đầu tiên trôi qua được nửa chặng đường, Từ Diệu đến muộn, chậm rãi xuất hiện.
Cậu ta vừa bước vào lớp, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Giáo viên ngữ văn đã quá quen với cảnh này, chỉ phất tay ra hiệu: “Mau về chỗ ngồi đi.”
Nam Y từ trong sách ngẩng đầu lên nhìn.
Từ Diệu mặc một chiếc áo gió màu đen, tuyết trắng rơi trên vai và đầu, tạo nên sự tương phản màu sắc mạnh mẽ.
Dáng vẻ vẫn là tùy ý lười biếng như mọi ngày, nhưng giày của cậu lại in đầy tuyết trắng, mỗi bước đi đều để lại dấu vết nhếch nhác trên nền nhà.
Cậu chậm rãi bước đến chỗ ngồi, kéo khóa áo, cởi chiếc áo khoác ngoài, vung nhẹ vài cái rồi đặt lên lưng ghế.
Nam Y vừa quay đầu thì đúng lúc bắt gặp Từ Diệu đang phủi tuyết trên đỉnh đầu.
Anh hơi nghiêng đầu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng tùy ý luồn qua mái tóc, làm đám tóc đen rối bời, lộn xộn.
Phần mái trước trán đã ướt, lòa xòa che đi đôi mắt. Nhìn kỹ hơn, trên hàng mi vẫn còn vương chút sương tuyết trắng xóa.
Từ Diệu cụp mí mắt xuống, lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Nhìn vẻ mặt của anh, Nam Y cảm thấy có chút chần chừ muốn lùi lại.
Khăn giấy vẫn đang được nắm trong tay, nhất thời không biết có nên đưa ra hay không.
Cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Không sao đâu, ai bị tuyết làm ướt cũng sẽ khó chịu, đâu phải do cô.
Hơn nữa, cô còn chưa cảm ơn anh vì đã cho mình đồ ăn vặt, bây giờ đưa một tờ giấy cũng là lẽ đương nhiên.
Nam Y quay người dừng lại một lúc.
Từ Diệu dừng lại, nhấc mí mắt lên, thấy cô cắn môi, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng. Câu "Cái gì?" sắp thốt ra, nhưng anh ngừng nói khi nghĩ đến việc mình đã làm người kia sợ hãi trước đó. Thay vào đó, anh kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khi Nam Y nghe thấy điều này, lưng cô hơi cứng lại, "À..."
Cảm giác hoảng loạn không thể kìm chế.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, mắt cô lại bắt đầu đảo quanh một cách lúng túng.
Lúc này Từ Diệu lại rất kiên nhẫn, không hỏi thêm gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Hai người họ vẫn giữ thế im lặng nhìn nhau trong hàng chục giây.
Nam Y đột nhiên ý thức được rằng mình đến đây là để thay đổi, không thể cứ như vậy được.
Vì vậy, cô hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Cái này cho cậu, lau tóc đi."
Vừa nói, cô vừa đặt một gói khăn giấy lên bàn anh.
Từ Diệu không khỏi ngẩng người.
So với hành động chủ động này của cô, điều khiến anh ngạc nhiên hơn chính là ánh mắt của cô. Cô nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp.
Mặc dù giọng nói và thái độ của cô đều rất căng thẳng, nhưng ánh mắt lại không rời đi dù chỉ một giây.
Sự bất thường đột ngột này khiến Từ Diệu cảm thấy khó hiểu, nhưng anh vẫn bình tĩnh cảm ơn:
“... Cảm ơn.”
"Không có gì." Nam Y nhẹ nhàng đáp lại rồi từ từ quay lại.
Một lúc sau, cô thở phào nhẹ nhõm, cả vai cũng thả lỏng xuống.
Mặc dù vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng không thể phủ nhận là trong lòng cô có chút vui mừng.
Hoá ra… giao tiếp với anh ấy cũng không đáng sợ như cô tưởng, không khó đến vậy.
Cô thực sự rất dũng cảm.
Phía sau cô, Trần Trí Kiệt thấy vậy liền vội vàng tiến lại gần: “Này, nếu tôi không nhầm thì vừa rồi cô ấy hình như mới... nhìn chằm chằm vào cậu à?”
Đúng vậy, cô ấy đã nhìn chằm chằm.
Không cảm xúc, không ác ý, chỉ là cái nhìn thẳng vào mắt nhau.
Giống như khi cảm thấy buồn ngủ trong lớp học nhưng vẫn phải có sử dụng các cơ mắt và buộc mình phải mở mắt ra và nhìn vào bảng đen.
Có vẻ hơi kỳ lạ nhưng lại mang vẻ đáng yêu một cách khó hiểu.
Từ Diệu cười khẽ.
…
Trong những tiết học tiếp theo, Nam Y vẫn tiếp tục duy trì cái "nhìn" của mình.
Khi hai người gặp nhau trong lớp, cô ấy sẽ nhìn chăm chú anh một cái.
Cô ấy cũng nhìn một cái trong các cuộc thảo luận nhóm.
Mỗi lần như vậy, Trần Trí Kiệt đều cố nhịn cười đến đỏ cả mặt, quay lại lắc tay Từ Diệu: “Cậu ta sắp làm tôi tan chảy rồi!”
Từ Diệu mặt không chút biểu cảm gạt tay anh ta đi: “Tránh xa tôi ra.”
Chiếc bút bi đen xoay tròn trên đầu ngón tay, anh ta mở nửa mí mắt, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết vẫn đang rơi chậm rãi, ánh sáng bên ngoài u ám, giáo viên vật lý đang giảng những kiến thức nhàm chán trong lớp học. Đây là thời điểm lý tưởng để ngủ.
Nhưng kỳ lạ thay, hôm nay anh không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Có vẻ như anh đã tìm thấy điều gì đó thú vị hơn là ngủ và chơi điện thoại.
Một tiết vật lý đã kết thúc.
Trong giờ ra chơi, giáo viên chủ nhiệm gọi Nam Y thu bài tập tiếng Anh.
Nam Y vẫn thu bài theo thứ tự từ trái sang phải, khi đến chỗ Từ Diệu, cô ấy dừng lại một cách rõ rệt.
Cô vô thức định bỏ qua, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quay lại.
Đôi mắt long lanh nhìn Từ Diệu, cố gắng mở lời: “Ờm...”
Khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Từ Diệu không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Anh chống cằm bằng một tay, ngước nhìn cô và hỏi: "Lại nữa à?"
Giọng nói và khóe miệng anh ẩn chứa một nụ cười khó nhận ra, như thể anh không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của cô và đã chờ cô rất lâu rồi.
Lại?
Nam Y chớp mắt khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô nhìn anh chăm chú, nhẹ giọng nói: “Tôi... thu bài tập.”
Người bên cạnh liếc nhìn cô, cười nói: "Cậu đến thu bài tập của cậu ấy à?"
“Bạn cùng lớp, sao cậu lại nói thế?”
“Đúng rồi, dám thu bài tập của một đại ca. Cậu quả là gan lớn đấy.”
Cô vốn nghĩ rằng hai người là bạn học cùng lớp, bất kể anh có nộp bài tập hay không, cô cũng không thể bỏ một mình anh ta lại.
Lúc này Nam Y nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán, càng nghe càng thấy bất an.
Chắc cô không nên hỏi anh về việc thu bài?
Nam Y lùi lại một bước rồi bắt đầu lùi ra xa: “Vậy thì, vậy thì tôi...”
Cô vốn là người hướng nội, trầm tính, đối mặt với sự trêu chọc của nhiều người như vậy, cô không khỏi tỏ ra hoảng loạn và bối rối.
Từ Diệu không thể quen thuộc hơn với điều này.
Anh ta kịp lúc dừng lại: “Đủ rồi.”
Nói rồi, anh ta lục lọi trong ngăn bàn, lấy ra một quyển vở bài tập và đưa nó cho cô như một sự đầu hàng: “Nộp đi.”
Một số đã im lặng, trên mặt mọi người đều có vẻ ngạc nhiên.
Nam Y cụp mắt xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Khi cô đưa tay lấy vở bài tập, cô nghe Từ Diệu nói:
“Vở này vốn đã bị rách rồi.”
Cô sửng sốt, lại ngước mắt lên.
"Cậu không làm rách nó."
Từ Diệu vẫn nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh:
“Cho nên, đừng lo lắng."