Mùa đông ở Bắc Thành đến rất sớm.

Đầu tháng 11, một đợt không khí lạnh kèm theo trận tuyết lớn như lông ngỗng bất ngờ tràn về, chỉ trong chớp mắt, cả thành phố đã bị gió tuyết bao phủ.

Ngoài trời lạnh cắt da cắt thịt, nhưng trong nhà lại ấm áp vừa phải.

Sáu giờ ba mươi sáng, trong lớp học của khối mười một, lớp Một, cảnh tượng hết sức náo nhiệt, rộn ràng.

Hơn nửa số học sinh trong lớp đã đến.

Có người khẽ khàng ôn tập cho bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ, có người chạy tới chạy lui tìm người trò chuyện, cũng có người hô hoán mượn bài tập để chép. Sách giáo khoa vật lý, toán học bay qua bay lại trong không trung, cả lớp giống hệt một phiên chợ sáng ồn ào hỗn loạn.

Ở hàng ghế thứ tư từ dưới đếm lên, sát phía bên trái lớp học, một cô gái với mái tóc mái bằng và búi tóc củ tỏi gọn gàng, gương mặt trông ngoan ngoãn, đang chăm chú lắng nghe bạn cùng bàn kể chuyện.

“Chuyện xảy ra trong nháy mắt thôi, đối mặt với đám người khiêu khích từ trường ngoài, cậu ấy - Từ Diệu - lao lên như bay, một cú đá liền làm gãy sáu cái xương sườn của đối phương. Phía sau còn có người tính đánh lén, rút dao lớn ra vung xuống, ai ngờ Từ Diệu chỉ cần xoay người, giơ một tay bắt gọn, rồi bẻ gãy luôn. Cuối cùng, đám kia bị đánh cho tan tác, còn trên tay Từ Diệu chỉ xước một vết chưa tới một centimet.” Quách Nhuận Vũ giơ hai ngón tay ra đo đạc minh họa.

Nam Y ngây ngốc nhìn cậu ta, mắt tròn xoe, “Trời ơi!”

Cô hồi hộp mím môi, khẽ hỏi, “Vậy… sau đó thì sao?”

“Ừm…” Quách Nhuận Vũ liếc Nam Y một cái.

Cô nghe rất chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt nai ánh lên sáng trong.

Thật lòng mà nói, cậu ta khá thích cô bạn cùng bàn mới này.

Tuy Nam Y ít nói, lại có phần rụt rè, nhưng cô ấy là một người lắng nghe tuyệt vời.

Bất kể cậu kể câu chuyện có hoang đường đến đâu, cô đều chăm chú lắng nghe, lại còn nghiêm túc phản hồi từng lời.

Giá trị cảm xúc đúng là đầy ắp.

Quách Nhuận Vũ đẩy gọng kính gọng đen lên, cười hì hì, rồi tiếp tục nói: “Vấn đề đánh nhau ở trường nhất trung mình rất nghiêm trọng đó. Nhưng mà nếu là Từ Diệu đánh nhau thì lại khác.”

Nam Y hỏi nhỏ: “Tại sao vậy?”

Quách Nhuận Vũ hạ thấp giọng: “Bởi vì nhà cậu Từ giàu lắm, trường chẳng làm gì được cậu ấy đâu. Cùng lắm chỉ phạt nghỉ học bảy ngày. À đúng rồi, hôm nay vừa tròn ngày thứ tám, chắc cậu ấy cũng sắp quay lại học rồi.” Vừa nói, cậu vừa quay đầu, vỗ vỗ cái ghế ngay sau lưng mình: “Chỗ này, Từ Diệu ngồi.”

Nam Y trừng to mắt.

Cứng đờ quay sang liếc nhìn cái ghế cách mình chưa đầy một cánh tay, cô không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Đúng lúc này, Quách Nhuận Vũ lại làm ra vẻ nghiêm trọng nhắc nhở, “Cậu vừa chuyển đến, chắc còn chưa biết rõ về cậu ấy. Với tư cách bạn cùng bàn tử tế duy nhất của cậu,” cậu ta vỗ ngực tự hào, “tôi phải chân thành khuyên cậu, đừng có chọc giận Từ Diệu. Tính khí cậu ấy nóng lắm. Lỡ đâu chọc tức rồi, thì khó mà sống yên ổn được đâu.”

A…

Nam Y nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy khó xử.

Ngay lúc đó, một bạn nữ khác trong lớp đi tới: “Đừng nghe cậu ta nói nhảm.”

Nói rồi, cô nàng thẳng tay véo tai Quách Nhuận Vũ, lôi cậu ta đi.

Tiếng la oai oái dần xa, còn Nam Y thì ngồi đờ ra trên ghế, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hình ảnh Từ Diệu trong lời kể sinh động như thật của bạn cùng bàn – một tay anh chị ngông cuồng, ngang ngược – đã in đậm vào lòng Nam Y, khiến cô bé nhát gan như cô chỉ cảm thấy… quá… quá đáng sợ.

Cô cần phải học từ vựng để bình tĩnh lại thôi.

Tiết học đầu tiên buổi sáng kết thúc, Nam Y làm theo lời dặn của cô chủ nhiệm, lần lượt thu bài tập tiếng Anh rồi đem nộp lên văn phòng giáo viên.

Cô giáo Trương Thu vỗ vỗ bàn làm việc, “Được rồi, để ở đây là được.”

Ban nãy, Nam Y ôm một chồng tập bài dày cộp che khuất cả tầm nhìn, chỉ đến khi đặt xuống bàn cô mới nhận ra, phía sau cô giáo Trương còn có một nam sinh đang ngồi.

Nói là ngồi, thật ra phải nói là nằm thì đúng hơn.

Trong văn phòng giáo viên nghiêm túc thế này, sự thờ ơ lười biếng của cậu ta lại càng thêm chướng mắt.

Cậu ta ngả người vào ghế, chân dài tùy tiện duỗi ra, áo khoác đồng phục vắt hờ trên lưng ghế, trên người chỉ mặc một chiếc hoodie đen.

Mũ hoodie trùm kín đầu, che tới tận sống mũi, từ góc độ của Nam Y chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt dưới.

Làn da trắng trẻo, đường viền cằm sắc nét, yết hầu nổi bật.

Cậu ta hình như đang ngủ?

Cô chủ nhiệm xoay ghế quay mặt về phía Nam Y, nói: “Gọi em đi thu bài tập, cũng là để em sớm làm quen với các bạn trong lớp đấy.”

Nam Y lập tức thu ánh mắt về, ngoan ngoãn đáp: “Em cảm ơn cô ạ.”

Nam Y có nước da trắng mịn, dáng vẻ thanh tú, đồng phục chỉnh tề không tì vết, vừa nhìn đã biết kiểu học sinh ngoan ngoãn nhất mà thầy cô yêu thích.

“Cảm ơn gì mà cảm ơn, em mau chóng thích nghi, đừng để ảnh hưởng đến việc học. Cô còn trông chờ em giành hạng nhất khối cho lớp ta đấy.” Cô Trương cười, vỗ nhẹ lên cánh tay cô, rồi tiện tay lật mấy quyển bài tập, hỏi: “Thu đủ chưa?”

“Về cơ bản là đủ rồi ạ, chỉ có…” Nam Y nói đến đây thì khựng lại, rồi chậm rãi tiếp lời: “…Từ Diệu chưa nộp.”

Vừa dứt lời, Nam Y nhạy bén nhận ra, nam sinh sau lưng cô chủ nhiệm khẽ động đậy.

Như thể một cơ quan nào đó bị kích hoạt bởi câu nói của cô, cậu ta từ từ ngồi dậy.

Vì mũ hoodie che khuất tầm mắt, cậu chống một khuỷu tay lên đùi, tay kia cầm lấy viền mũ, chuẩn bị lật nó lên.

Nam Y bỗng chốc căng thẳng.

Cái người nổi tiếng là “đại ca trường” kia, hôm nay quay lại học.

Liên tưởng một chút, cô lập tức có dự cảm cực kỳ xấu.

Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ… người kia chính là Từ Diệu?

Vậy chẳng phải… cô vừa mới trước mặt cậu ấy mà tố cáo chuyện không nộp bài với cô chủ nhiệm sao?!

Khi cô còn đang đoán già đoán non, liền thấy cô chủ nhiệm khẽ liếc nam sinh kia một cái đầy bất mãn.

Xong đời, xác nhận 100% rồi.

Nam Y cảm giác mình như vừa ký vào giấy khai tử vậy. QAQ

Nhìn thấy đối phương sắp kéo mũ xuống, cô vội vàng cúi gằm đầu.

Hai tay nắm chặt vạt áo đồng phục, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

May mà cô chủ nhiệm lên tiếng đúng lúc: “Không còn chuyện gì nữa, em về lớp đi.”

Nam Y như được đại xá, vội vã nói: “Em chào cô ạ,” rồi không ngoái đầu lại, bước nhanh ra ngoài.

….

Về đến lớp, Nam Y ngồi thừ ra mất một lúc lâu, lòng vẫn thấp thỏm bất an.

Quách Nhuận Vũ nhìn ra sự bất thường của cô, hỏi: “Cậu sao thế, mặt mày xanh mét rồi kìa.”

Nam Y vốn định nói không sao, nhưng nghĩ lại, có khi Quách Nhuận Vũ có thể giúp mình.

Thế là cô cắn môi, khó khăn kể sơ qua chuyện vừa nãy.

Quách Nhuận Vũ vỗ trán một cái, vẻ mặt khoa trương: “Tiêu rồi tiêu rồi, cậu có thể sẽ bị đánh đấy.”

“Á? Sao… sao lại vậy…” Nam Y sợ tới mức lắp bắp, “Nhưng mà… tôi đâu có…” cố ý đâu…

Đúng lúc này, ngoài cửa lớp bỗng vang lên một trận ồn ào, nhấn chìm nốt những lời chưa nói hết của cô.

“Diệu ca, cuối cùng cậu cũng quay lại rồi!”

“Từ Diệu, mấy ngày nay cậu thế nào vậy, sao không trả lời tin nhắn?”

“……”

Trong phút chốc, hơn nửa lớp học đều ùa ra, vây quanh thành ba bốn vòng.

Cửa lớp vốn rộng rãi bỗng trở nên chật chội đến khó thở.

Quách Nhuận Vũ cũng không nhịn được, đứng bật dậy, hùa theo đám đông, hô lớn: “ Diệu ca! Lâu quá không gặp rồi!”

Hét xong, Quách Nhuận Vũ lại ngồi xuống, hỏi Nam Y:

“Cậu vừa nói gì thế? Tôi nghe không rõ.”

Nam Y không trả lời.

Cậu ta liếc qua, liền thấy Nam Y đang “chăm chú” làm bài tập.

Cô cúi đầu rất thấp, cây bút vẫn cầm lơ lửng trong tay chưa hề hạ xuống, vẻ mặt nghiêm trọng như đang đối đầu với bài toán thế kỷ.

Đây là lần đầu tiên Quách Nhuận Vũ thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế.

Bài nào mà ghê vậy? Khó đến mức này sao?

Quách Nhuận Vũ tò mò, liếc nhìn kỹ một cái, rồi kinh ngạc trợn mắt.

…Bạn ơi, hình như cậu đang cầm ngược đề rồi đó?

Cậu ta thầm lẩm bẩm trong bụng: đọc đề bài ngược lại có giúp tăng điểm thi không nhỉ? Hay đây chính là bí quyết riêng của học thần?

Đúng lúc ấy, chuông báo vào học vang lên.

Có người nhắc khẽ: “Tiết sau là toán, thầy Lưu đấy.”

Câu nói này tựa như một tín hiệu bí mật, bầu không khí xôn xao trong lớp ngay lập tức lắng xuống đôi chút.

Không lâu sau, đám học sinh tụm năm tụm ba như bầy chim sẻ nhỏ đồng loạt tản ra, lục tục quay trở về chỗ ngồi.

Nam Y càng thêm căng thẳng.

Cô siết chặt cây bút, đầu cúi gằm, lưng rụt xuống, giống hệt một chú chuột nhắt nhỏ xíu đang cố thu mình vào thế phòng thủ.

Từ góc nhìn của người khác, trông cô như đang chăm chỉ làm bài.

Chỉ có bản thân Nam Y biết, cô chẳng hề tập trung vào bài vở, mà đang liếc mắt quan sát động tĩnh của đám người Từ Diệu bằng khóe mắt, đồng thời không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Cô thầm mong Từ Diệu lúc nãy không kịp nhìn rõ mặt mình, nếu có nhìn thấy, cũng nhất định phải là một người rộng lượng, sẽ không chấp nhặt với cô.

Làm ơn đi, đừng để ý đến mình, coi như không thấy mình nhé… Cầu xin luôn đấy!

Nhưng rõ ràng, lời cầu nguyện của cô chẳng lọt tới tai ai.

Trong tầm nhìn lén lút, cô thấy mấy đôi giày bốt lông tuyết vây quanh một đôi giày bóng rổ màu xanh trắng, cả bọn đang lố nhố kéo về phía mình.

Nam Y tận mắt nhìn thấy đôi giày xanh trắng kia đi ngang qua bên mình, ba giây sau, bỗng dưng dừng lại, rồi quay đầu bước ngược lại, đứng ngay trước bàn cô.

Một bóng dáng cao gầy lập tức chắn mất ánh sáng mặt trời, đổ bóng đen che phủ cả mặt bàn.

Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng kể từ khoảnh khắc đó, Nam Y cảm thấy xung quanh mình dường như cũng lạnh đi mấy độ.

Ánh mắt của các bạn trong lớp lần lượt đổ dồn về phía này, cả phòng học im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Nam Y căng thẳng đến nỗi gần như ngừng thở.

Một cảm giác áp lực vô hình bao trùm, có một ánh mắt mạnh mẽ tựa như khóa chặt lấy cô, khiến sợi dây thần kinh trong lòng cô càng lúc càng căng.

Đúng lúc ấy, một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng bất ngờ đặt lên bàn Nam Y.

Những ngón tay thon dài ấy thong thả gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.

Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp, lạnh lạnh vang lên từ ngay phía trên đầu cô, mang theo một chút hơi lạnh mơ hồ:

“Nam, Y?”

Nam Y cảm giác như trong đầu mình vang lên một tiếng phựt, dây thần kinh căng chặt lập tức đứt phựt.

Cả người cô khẽ run rẩy.

Bộ não hoàn toàn trống rỗng, mọi phản ứng đều dựa vào bản năng.

Nam Y cứng đờ lưng, khẽ khàng, yếu ớt lên tiếng:

“Có… mặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play