A tỷ với a huynh đều thông minh hơn ta. Ngày thứ hai sau khi phụ hoàng đến thăm, Cung Bảo Tuấn liền được giải trừ lệnh cấm, đãi ngộ của hoàng tử công chúa cũng đều được khôi phục.
Bọn họ cũng như ta, đối với phụ hoàng thì oán trách, còn đối với Diêu quý phi thì là thù hận không giấu nổi.
Hậu cung vốn dĩ đầy rẫy đấu đá, phụ hoàng đã quen rồi. Chỉ cần không oán hận ngài, thì trong mắt ngài, vẫn là những đứa con ngoan.
Trong tất thảy màn kịch đó, diễn hay nhất lại là Trương lão. Ông đem bài tập mà a huynh cố ý làm qua loa nộp lên, mắng cho một trận như trời giáng, như thể chưa từng dạy dỗ chúng ta lấy một ngày.
A huynh trước mặt mọi người mắt đỏ hoe, uất ức mà nói:
“Chỉ là giữa chừng gián đoạn năm năm, xin người cứ đợi xem, có ngày ta sẽ khiến người phải nhìn bằng con mắt khác!”
Phụ hoàng nghe xong, đích thân gọi a huynh vào thư phòng an ủi. A huynh ra về với gương mặt vừa mừng rỡ vừa kiêu hãnh, chỉ để lại một câu:
“Thuở nhỏ người đã từng khen ta thông minh, nay ta nhất định không làm người và mẫu phi phải thất vọng.”
Nghe nói a huynh rời đi rồi, phụ hoàng còn ngồi lặng trong ngự thư phòng thật lâu. Không rõ có nhớ lại những năm tháng ở Cung Bảo Tuấn khi cha từ con hiếu không.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play