Về sau tôi hồi tưởng lại mùi hương ấy có thể đoán là một sản phẩm hương liệu đặc biệt của Vân Nam.
Hương liệu Vân Nam cho tới nay đều rất thần bí, nghe nói có một số mùi hương có thể trừ bách bệnh, có mùi lại làm cho tính tình người ta gắt gỏng, còn có một số mê hương có thể làm cho tinh thần người ta sản sinh ra ảo giác thất thường, thậm chính tinh thần phân liệt. Đại khái lúc tôi ngửi được mùi hương này có tác dụng khai thông ý nghĩ.
Về phần tại sao trên người người kia lại có loại mùi hương này, về sau sẽ nói rõ, ở đây tạm thời không nhắc đến.
Nói, lúc ấy nghĩ đến, chính mình có thể phạm vào một sai lầm trên lối suy nghĩ tâm lý bình thường.
Hết thảy chúng ta đều nhìn thấy một cái hộp, thứ nhất chế tạo từ cái gì?
Không sai, chúng ta sẽ rất nhanh nhận ra mặt đỉnh hộp cùng mặt đáy. Thời điểm tôi nhìn thấy chiếc hộp gỗ này cũng có suy nghĩ như vậy.
Bởi vì một mặt trong đó không có bất luận hoa văn gì, tôi liền tự nhiên cho rằng đó là mặt đáy, như thế cái nắp tất nhiên là ở mặt bên kia của nó, lẽ thường thường là như vậy.
Nhưng nam tây trang lại nói phương pháp bình thường không đối phó được nó, người thiết kế hộp này không an bài theo lẽ thường, như vậy “khai khẩu” vốn nên ở vị trí kia!
Nghĩ vậy, tôi phủ định suy nghĩ trước, một lần nữa tìm kiếm dấu vết “khai khẩu”. Rất nhanh, tôi phát hiện huyền cơ của cái hộp gỗ này.
Tôi rốt cuộc biết, vì sao mặt ngoài của hộp này lại được điêu khắc hoa văn phức tạp tinh tế như thế, bởi vì hoa văn này ẩn tàng thủ thuật che mất “khai khẩu”!
Mỗi một đường vân lí hoa văn trên mặt hộp đều được điêu khắc tinh xảo, mà khắc thật sự sâu. Dưới tình huống như vậy, trên mắt lập tức bị những đồ án này hấp dẫn lực chú ý, thêm ánh sáng phòng thuê chung tối như vậy, bởi thế mới không phát hiện ra, trong đó có một hoa văn được khắc thập phần tinh diệu sát vào “khe hở”!
Đã phát hiện ra, tôi liền ngay ở mặt ngoài của hộp tìm được tổng cộng 27 đường nối, chia làm chín tổ.
Chín tổ… Đây là trùng hợp sao? Giống như cố sự mà Thẩm Nhị kể, số “chín” này liền một mực quanh co ở trong đầu tôi .
Trong lòng tôi sáng lên, đếm, quả nhiên!
Trên hộp gỗ tổng cộng khắc chín con rồng!
Tôi đem hộp gỗ đặt lại trên bàn trà, thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Đây là một cái hộp “Cửu chuyển càn khôn.”
Ông nội đối với cơ quan nghiên cứu rất nhiều, tôi từng nghe ông nói qua, loại hộp gỗ có khắc chín con rồng này vốn gọi là “hộp Cửu Long Phúc Thọ”, có hàm nghĩa trường sinh bất lão. Về sau đời Minh đào được cẩm thạch điêu “Cửu chuyển càn khôn” có hoa văn cực kỳ giống hoa văn trên hộp, cho nên liền cho rằng chúng giống nhau, tên hộp liền thuận tiện sửa lại, ý nghĩa cũng không giống rồi.
Bọn họ đều nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: “Tôi chưa hẳn biết mở loại hộp này, nhưng tôi quen một người biết mở, ông ta mở tiệm đồ cổ “Lão Hoè Nhai”, các người có thể đi tìm ông ấy, cứ nói là tôi giới thiệu. Không cần quá nhiều người đi, năm nay tuổi cũng lớn, vạn nhất bị dọa sợ, tôi đảm bảo với các ngươi trong thời gian ngắn sẽ không tìm được người thứ hai có thể mở cái hộp này.”
Vị lão tiền bối kia với tôi rất có duyên, tôi thường xuyên mang một hai bầu rượu Tây Phượng đi hiếu kính ông. Lão nhân gia đã chín mươi tuổi, tôi vốn không nên đưa ông vào sự kiện này, nhưng vì giải quyết phiền toái trước mắt, tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Mà tôi lúc ấy cũng không suy xét quá nhiều, làm sao biết sự tình về sau lại giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Tôi đem địa chỉ chép cho bọn họ, nam tây trang nhìn xong tựa hồ không quá yên tâm, nói muốn đem Thẩm Nhị giữ lại làm con tin.
Tôi tay không tấc sắt, cũng không phải Keanu Davis, đành phải thành thực xin lỗi Thẩm Nhị rồi.
“Các người đừng quên cho cậu ta ăn uống, còn có, đừng đánh cậu ta, tiểu tử này cái gì cũng không biết.”
Nam tây trang gật đầu, nam áo dài trắng nhếch miệng nói chắc chắn không làm khó xử vị tiểu ca này. Tôi nhìn nhìn thân thủ nam áo dài trắng: “Thù lao của tôi? Ít nhất cũng phải có chút tiền giới thiệu chứ?”
Nam áo dài trắng bật cười nói: “Ồ ồ, cậu vậy mà còn cố gắng đòi thù lao!” Dứt lời nhét một chồng hồng phấn cho tôi, tôi tính ra, không nghĩ tới bọn họ hào phóng như vậy, đoán là bối cảnh cũng không nhỏ.
Sau cùng tôi yên lặng nhìn Thẩm Nhị, lại nhìn nhìn góc tối kia.
Người kia dựa vào vách tường, hai chân thẳng tắp mà đặt trên chỗ dựa lưng của sofa, từ đầu đến cuối không quay đầu lại. Tôi chậc chậc lưỡi, tư thế kia không phải người chân dài nào làm được, nhìn thì cực kỳ mệt, quả nhiên là quái nhân.
Về nhà tôi liền đem tiền boa này để ở trong phong bì dưới ngăn kéo về sau dùng, đây là làm theo một số phim trinh thám. Vạn nhất Thẩm Nhị có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ số tiền này có thể phát huy công dụng, đương nhiên, tôi cũng không xác định là có thể dùng không.
Sang ngày thứ hai, Thẩm Nhị điện thoại hẹn tôi đi giết thời gian, tiểu tử này lại sinh long hoạt hổ, xem ra nhóm người kia mặc dù không phải người lương thiện, cũng có chữ tín.
Tôi hỏi Thẩm Nhị về sau xảy ra chuyện gì, bọn họ có đi “Lão Hoè Nhai” hay không. Thẩm Nhị nói khi tỉnh lại đã phát hiện mình ở dưới lầu ở nhà, cũng không biết chuyện gì khác. Mẹ kiếp, tiểu tử này ngủ bao lâu?
Lại qua 2 ngày, tôi nhận được một túi chuyển phát, mở ra vừa thấy, đó là thanh chùy thủ của cha. Tôi cười khan, nhóm người kia quả thực phúc hậu, cướp đoạt gì đó còn có thể nhớ rõ mà trả về.
Trên chuyển phát không có ghi danh tính địa chỉ người gửi, tôi cũng không nghĩ nhiều, đem nó nhét về chỗ cũ.
Sau đó đôi khi tôi thường nhớ tới cái hộp gỗ tử đàn kia.
Muốn phá cơ quan “hộp Cửu chuyển càn khôn”, trình tự làm hết sức phức tạp, mà còn cần đến công cụ đặc biệt, là một loại tất cả cơ quan bằng gỗ trong hộp tối, vận dụng nguyên lý đại lượng Chu Dịch, có hơn ngàn loại biến hoá, có thể nói, mỗi một nhánh “hộp Cửu chuyển càn khôn” mỗi cái đều không giống nhau, nếu không có kiến thức phong thuỷ Chu Dịch nhất định, nhất định mở không ra.
Nói cách khác, tôi thật sự muốn nhìn xem bên trong tới cùng là cái thá gì, vì sao lay lay vài ba cái, lại nghe không ra cái gì? Vương gia cho Thẩm Thiên Cửu xem cái gì? Trên bài kí lại viết thần bí như thế, có phải đang che giấu một cái bí mật gì không? Hay còn có dụng ý khác…
Một tháng sau.
Tôi cùng một bằng hữu nói tới cái hộp gỗ kia, bằng hữu cười nói: “Mày vì sao không dứt khoát đem hộp gỗ kia đập nát, hoặc là cưa, nó cũng chỉ là một khối gỗ!”
Tôi nhất thời không nói gì.
“…” “Hộp Cửu chuyển càn khôn’ nói sao cũng là thứ lỗi thời, có thể đập bể thì đập bể thôi!” Nếu như có thể làm như vậy, nhóm người kia sao không thể nghĩ được?
“Được rồi, đều đã chuyện quá khứ, mày có biết không nên, mày cũng đừng đoán mò, nhớ đến nó làm cái gì? Tao nghe nói những cái này, nhóm người kia có thể lai lịch rất lớn, nếu mày nhìn thấy thứ gì bên trong, có thể đã bị bọn hắn diệt khẩu đó. Người như thế đều là qua sông đoạn cầu, giết người không chớp mắt.”
Tôi không khỏi rùng mình một cái, nghĩ thầm, rằng không tốt!
Lão tiền bối nếu là giúp bọn hắn mở hộp ra, vậy chắc chắn xem qua thứ gì đó bên trong, bọn hắn có thể hay không…
Tôi bắt đầu sợ, vội vàng gọi điện thoại đến tiệm của lão tiền bối, điện thoại vang hồi lâu không có người tiếp, tôi gọi lại, tay phát run. Bỗng nhiên nhìn thời gian dưới góc phải màn hình máy tính: mười một giờ đúng, vỗ vỗ ót. Mẹ! Buổi tối mười một giờ đúng, trong tiệm đương nhiên không có người rồi!”
Lão nhân không có điện thoại di động, điện thoại nhà tôi không có. Tôi đốt điếu thuốc, nằm ở trên giường nghĩ tới nghĩ lui vẫn không an tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đó chính là do tôi mà ra. Nghĩ xong, vội vã nhảy xuống giường, chuẩn bị đi một chuyến đến nhà lão tiền bối.
Nhà lão tiền bối ngay ở ngõ cách vách “lão hoè nhai”, tên đường hiện tại đã sửa lại toàn bộ, người không quen tìm không thấy.
Nơi đó đều là nhà cửa cũ, ngõ nhỏ thật sự cũ, bên trong cảnh tối lửa tắt đèn, tôi sờ soạng đi vào, dọc theo ngõ nhỏ thẳng tắp tìm đến số nhà.
Đến chỗ cửa, tim khẩn trương cũng đã nhảy đến cổ họng rồi. Tôi gõ gõ cửa, cửa vừa mở ra, một người tuổi còn trẻ thò đầu ra.
Tôi vừa thấy là cháu lão tiền bối, thuận tiện giả bộ là tới đăng môn bái phỏng, nói: “A, tiểu đồng, gia gia cháu có ở nhà không?”
Tiểu động nhận ra tôi, bình thường thấy tôi đều rất nhiệt tình, hôm nay vẻ mặt khổ qua: “Chú tới không khéo rồi, ông không có ở nhà.”
Tôi sửng sốt: “Ông đi đâu rồi?”
Tiểu đồng lắc đầu: “Không biết, ông không nói, chắc là tiếp tục hồi hương rồi. Lần trước có một nhóm người đến tìm ông, sau đó ngày càng kì lạ, hai ngày trước lải nhải nói nơi này không ở được nữa, sáng sớm hôm nay rời giường liền đi, mẹ cháu khuyên cũng không được.”
Tôi nghĩ thầm, xem ra nhóm người kia từng tìm đến Đồng bá, có thể ông nghĩ đến chính mình xem qua bên trong hộp gỗ có gì đó, sợ những người đó trở về tìm ông gây phiền toái, mới vội vàng ly khai Thượng Hải.
“Trước khi đi Đồng bá có nói gì hay không?”
Tiểu đồng đảo tròn mắt, bỗng nhiên “A” một tiếng, chạy thẳng vào trong phòng, sau đó liền đưa một phong thư ra: “Đây là ông để lại cho chú.”
Sự tình xem ra càng ngày càng bí ẩn, tôi vội mở thư ra. Trong ngõ nhỏ tối đen, tôi dưới ánh trăng hồi lâu mới nhận ra trên mặt đích thật là chữ Đồng bá viết.
Trên thư là một câu, 21 con chữ, viết.
Mệnh kiếp tương chí, hiển hung triệu, cho nên đi xa, chớ tìm; Tây Thổ hoàng lăng, lại hỏi Càn Khôn.
Nửa câu đầu hẳn là nói cho tôi biết, Đồng bá vì né tránh kiếp nạn trong mệnh, cho nên đi xa tha hương, nói tôi không cần đi tìm ông. Nhưng là nửa câu sau… Là có ý gì a?
Vì cái gì Đồng bá lại viết một câu như vậy cho tôi?
Ở câu dưới, Đồng bá còn vẽ một bức phác thảo rất lớn, cơ hồi chiếm ba phần tư tờ giấy.
Tấm sơ đồ này phác thảo thập phần cổ quái, xem ra có chút đường cong hỗn độn, giăng khắp nơi, không hề có quy luật. Tôi để xa vừa nhìn, lại cảm thấy có phần giống một mặt quỷ hung dữ. Tôi lại lật đi lật lại xoay xoay nhìn, lại còn đem mặt trái trang giấy dưới ánh trăng xem, cũng không nhìn ra cái gì.
Aiz, Đồng bá cũng không biết làm cái gì, lão tử dù sao chỉ là tên viết văn, chơi loại ngoạn ý cao thâm này, lão tử có thể nhìn ra cái gì chứ?
Tôi đem thư nhét lại vào phong, nghĩ muốn về nhà từ từ nghiên cứu. Tiểu đồng cũng thấy tấm hoạ cổ quái kia, hỏi tại sao thế này, bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể pha trò nói vài câu.
Tôi hỏi Đồng bá có công đạo nào khác không, tiểu đồng nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói không có. Nó nói ông đột nhiên đi, mẹ nó ở trong phòng bếp rửa rau, một khắc trước còn nói chuyện với ông nội, sau một khắc liền nghe tiếng cửa đóng, lại vào phòng coi, tối hôm qua toàn bộ túi lão nhân thu dọn hết.
Thư là buổi tối một ngày trước Đồng bá nói là giao cho cháu nội, để cho nó chuyển lại cho tôi.
Đồng bá đi vội vàng như vậy, hiển nhiên là dự định mình ở Thượng Hải lành ít dữ nhiều. Nhưng tôi cảm thấy kì lạ chính là, đó là chuyện của một tháng trước, vì sao đến hôm nay Đồng bá mới đi?
Nhóm người kia nếu muốn tìm Đồng bá gây phiền toái, vốn nên sớm ra tay chứ? Chẳng lẽ ở giữa còn phát sinh cái gì?
Về đến nhà đã là ba giờ, tôi buồn ngủ vô cùng, chỉ nghĩ muốn mau mau tắm rửa đi ngủ. Ai ngờ, hai chân tôi vừa bước vào cửa nhà, tay vừa mới muốn bật đèn liền bị người phía sau đánh đòn cảnh cáo, mắt nổ đom đóm bất tỉnh.
Thiên sát, lúc này lão tử không thể tìm cái gì mà tính sổ, nhà có cảnh báo chống trộm, bảo an tuần tra 24 giờ đâu! Đậu đen rau muống!