"Tiểu ca, sao cậu lại chui vào trong quan tài thế? Tụi tôi suýt nữa tưởng trong đó là một con bánh chưng rồi, lại còn là con bánh chưng cực kỳ nóng tính nữa chứ, ôi trời ơi!" Áo dài trắng kêu lên kinh ngạc. Gã nói tôi nóng tính, tôi muốn tranh luận nhưng không có thời gian rảnh rỗi.
Tôi vẫy tay ra hiệu đừng có nói nhảm nữa, mau giúp lão tử ra khỏi đây.
Trương Duệ và áo dài trắng kéo tôi ra khỏi quan tài, tôi ngã vật xuống đất nằm một lúc, thều thào nói: "Còn có Lư Hương... ở dưới bậc đá kia nữa, mau kéo hắn lên đi."
Trương Duệ và áo dài trắng nhìn nhau ngơ ngác. Áo dài trắng hỏi: "Lư Hương? Minh khí? Làm bằng vàng, bạc, ngọc hay gốm hoa lam? Đợi đã, nghe sao cứ như là đồ sống vậy..."
Tôi bị gã nói cho hoa cả đầu: "Không phải, là Long tiểu gia."
Trương Duệ nghe xong lập tức chạy đến chỗ quan tài, nhảy xuống tìm Lư Hương. Áo dài trắng nhìn tôi lắc đầu: "Tiểu ca, cậu đặt biệt danh cho người khác giỏi thật đấy, trước đây cậu còn gọi tôi là 'Lão Bạch', trong tên tôi làm gì có chữ 'Bạch'! Không biết 'Lão Bạch' này có điển tích gì không?"
Ai bảo anh lúc nào cũng thích mặc áo trắng, tôi không tiện nói ra, đành trợn mắt: "Quên rồi, chắc là do da anh trắng thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT