Edit: Trúc Linh
Đối diện với vẻ mặt nặng nề khó nói của cô ta, Hoài Nguyệt hiểu được sự sợ hãi của Trang Hân Vân, an ủi là lời nói dối giả tạo nhất trong lúc đau khổ tuyệt vọng, chi bằng sớm phá án còn sảng khoái hơn.
Sau khi nhận lấy chiếc máy ghi âm, cô cũng không giấu giếm, trực tiếp hỏi: "Vậy em có hai câu hỏi muốn hỏi chị."
"Cậu hỏi đi." Có vẻ Trang Hân Vân vô cùng áy náy vì sự hèn nhát của mình mà muốn kéo người khác xuống nước, ngay cả giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào.
Hoài Nguyệt vẫn luôn quan sát cô ta bỗng thở dài: "Chị không cần cảm thấy mình thấp kém. Sợ hãi là bản năng của con người, chị không sai. Bất kể chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối chị đều không chọn cách im lặng, có đúng không?"
Hoài Nguyệt chưa từng gặp cô gái nào ngốc nghếch như Trang Hân Vân.
Ngay từ đầu cô ta đã mang trong mình sự áy náy 'tất cả đều là tại tôi mà bạn tôi mới gặp chuyện', sự áy náy này như ngọn lửa nhỏ ngày đêm thiêu đốt lương tâm cô ta, đến nỗi khi nhận ra có gì đó không đúng cũng đã cố gắng đào sâu tìm kiếm chân tướng, có lẽ cô ta đã sớm hiểu người bạn hàng xóm ngày xưa đã hương tiêu ngọc vẫn, nhưng Trang Hân Vân vẫn kiên trì tìm kiếm, vẫn còn sót lại một chút hy vọng, tìm cách để có được manh mối, dù bản thân luôn trong trạng thái lo sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT