Tuyết vẫn rơi, cả thế giới trở nên sạch sẽ mà mơ hồ. Cây cổ thụ trong đình viện trơ trụi, cành ngang nghiêng ngả, phủ đầy tuyết sương, cong rạp đầu cành, chỉ còn lại hai màu trắng đen của thân cây.
Hơi thở của Lâm Tiếu Khước phả ra làn sương trắng nhạt, hôm nay trời càng lạnh hơn.
Những bức thư hắn đáp ứng Bộc Dương Thiệu mỗi ngày đều là lừa dối. Ban đầu Lâm Tiếu Khước chỉ vẽ, vẽ heo dê gà chó cá, kết quả Bộc Dương Thiệu cho rằng hắn thèm ăn, sau đồ ăn là heo dê gà, suýt chút nữa hại chết một con chó nhỏ. Cũng may Lâm Tiếu Khước nhận ra không đúng, kịp thời ngăn cản.
Hắn lại gửi đi một phong thư, nói Bộc Dương Thiệu đoán mò lung tung, hắn chỉ cảm thấy động vật đáng yêu, chứ không phải muốn ăn chúng.
Bộc Dương Thiệu hồi âm nói, nếu Tiểu Liên không chịu nói rõ, hắn chỉ có thể đoán mò, còn nữa không được chỉ vẽ, cần phải có chữ. Cảm thấy lạnh lười viết, thì viết ít đi, không ép buộc bao nhiêu chữ, nhưng cần phải biểu đạt một chút tình cảm.
Bộc Dương Thiệu trong thư hồi âm còn kể những chuyện hắn làm mấy ngày nay, chuyện giết người thì khó nói, chỉ nhặt những chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng ra kể nửa ngày. Cái gì mà một mâm đồ ăn ở Nam Chu lượng quá ít, không đủ hắn mấy miếng, còn có nồi niêu xoong chảo ở đây đều tinh xảo thật, tuyệt đối không chịu làm to, sợ người ăn no.
Mọi thứ đều tinh xảo, người cũng tinh xảo, không ít nam nhân còn tô son trét phấn, khiến hắn luôn rạo rực dục vọng, Bộc Dương Thiệu viết đến đây, hoa rơi hoa rơi, chuyện này không thể nói ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT