Tuyết rơi. Hoàng hậu nương nương khoác áo choàng, rời khỏi tẩm điện.
Nếu bây giờ đến rừng mai, có khi sẽ bắt gặp một đôi thiếu niên đang nặn người tuyết chăng? Người tuyết nhỏ xíu, chỉ bằng lòng bàn tay. Khi đó, Kh·iếp Ngọc Nan từng nói người tuyết của hắn chẳng thua kém bất kỳ ai – tuy nhỏ, nhưng có hương mai, không hề kém cỏi.
Sở Từ Chiêu giơ tay đón tuyết. Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi tan ra. Quá khứ của bọn họ cũng như thế, tan biến theo gió lạnh mùa đông. Chỉ còn lại hắn là người duy nhất vẫn còn nhớ rõ, vẫn còn đặt nặng trong tim, không muốn buông bỏ.
Yến tiệc cuối năm đã đến.
Các vị quan mang theo con cái đến dự tiệc. Đại sảnh nơi tổ chức yến tiệc rộng lớn, mỹ nhân khắp nơi với nhan sắc rực rỡ như hoa xuân, như trăng sáng, ánh mắt và nụ cười hòa quyện tạo nên một khung cảnh lung linh.
Trong khoảnh khắc, không thể phân biệt được là ánh đèn cung đình lộng lẫy đang soi sáng yến tiệc, hay chính ánh mắt e lệ và rực rỡ của những thiếu niên, thiếu nữ mới là thứ khiến cả sảnh đường bừng sáng rạng ngời.
Mở đầu buổi lễ, một người thuộc Khâm Thiên Giám chậm rãi tiến lên, trên tay nâng khay băng bảo quản tuyết đầu mùa. Vừa đi, ông vừa đọc chúc văn cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT