Trong Tĩnh Tâm Đình, bếp lò nhỏ kêu lách tách khe khẽ. Sơn Hưu đang nấu một ấm trà. Lâm Tiếu Khước tựa người trên bàn đá, còn Sơn Hưu thì rót một chén trà nhỏ. Lâm Tiếu Khước không làm gì, chỉ lặng lẽ chờ trà nguội. Cậu nhìn vào thành chén, không chạm vào. Thành chén trơn bóng, hơi phản chiếu ánh sáng, có màu sắc mơ hồ của người in lên đó. Hơi nóng từ nước trà bốc lên, tạo thành những sợi sương trắng. Lâm Tiếu Khước bỗng nhiên nói: "Đông đến rồi."
Thời tiết chuyển lạnh, mùa thu đã qua, quần áo ngày càng dày hơn, một năm sắp đi đến hồi kết.
Cuối con đường dẫn vào Tĩnh Tâm Đình, có một người chậm rãi bước tới. Người nọ dáng người cao ráo, mắt che lụa trắng, bước đi khoan thai, nhưng không hề lúng túng, thanh nhã như hạc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lâm Tiếu Khước ngước mắt nhìn, nhận ra người đó. Là Đại công chúa, đôi mắt nàng mệt mỏi đến mức tạm thời không nhìn thấy. Sau khi hồi kinh, các thái y đã tận lực chữa trị, nghe nói đã đỡ hơn nhiều. Thế mà lúc này, nàng lại một mình ra ngoài. Tĩnh Tâm Đình nằm giữa hồ, con đường dẫn đến đó không rộng, nếu vô ý có thể bị ngã xuống rất nguy hiểm.
Lâm Tiếu Khước đứng dậy, bước nhanh tiến lên.
"Công chúa điện hạ."
Tiêu Mộ Vũ dừng bước, hơi nghiêng tai, như muốn phân biệt rốt cuộc là ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT