Lâm Tiếu Khước cẩn thận nâng niu chiếc trâm ngọc lan, nhẹ nhàng đặt nó lên xe ngựa. Hắn không biết phải làm sao để giữ gìn món đồ này, làm sao để nó có thể nguyên vẹn mà lưu truyền mãi về sau, kể cả khi hắn không còn trên đời. Hắn hỏi 233 rằng liệu chiếc trâm ấy có thể được lưu lại không.
233 trả lời rằng chiếc trâm ấy chẳng có bao nhiêu giá trị. Dù khi còn sống hắn có trân quý đến đâu, thì một khi đã chết đi, cũng sẽ chẳng còn ai quan tâm đến một vật bình thường như thế.
“【Ký chủ,】” 233 nói, “【chỉ là một chiếc trâm thôi mà. Người còn sống đã mất rồi, còn lo cho người đời sau làm gì?】”
“【Trăm năm sau, những vương hầu, khanh tướng ngày nay đều đã lụi tàn, thay vào đó là những thế hệ mới với những câu chuyện mới. Chuyện khi ấy, chẳng còn liên quan gì đến ký chủ, càng chẳng còn liên hệ với Hoàng hậu.】”
“【Ngài định rời đi rất xa, một nơi xa đến nỗi không còn điểm cuối. Ký chủ, đừng mang theo quá nhiều thứ, nếu không sẽ chẳng thể bước tiếp được.】”
Lâm Tiếu Khước tiếp tục vuốt ve chiếc trâm, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa lan trên đầu trâm:
“Không, ta chỉ là… chỉ là hy vọng chiếc trâm ngọc lan này của nương nương có thể được nhìn thấy, để người ta nhớ đến nương nương. Trong lịch sử có biết bao con người, hậu thế sẽ biết đến rất nhiều điều… Ta chỉ mong, chỉ cần một người thôi, xuyên qua trang sách, xuyên qua những truyền thuyết nửa thực nửa hư, có thể cảm nhận được nhịp tim của nương nương lúc này, cảm nhận được hơi thở của người.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT