Lâm Tiếu Khước chỉ chạy được vài chục bước thì thấy hoàng đế Tiêu Quyện dẫn theo một đoàn người đông nghịt đang tiến về phía này.
Bất chấp việc con ngựa đang phi nước đại có thể gặp nguy hiểm, Lâm Tiếu Khước đột ngột chặn ngang đường, giơ tay hô lớn: “Có hổ! Cứu người!”
Tiêu Quyện nhìn rõ là hắn, một tay nhấc bổng hắn lên ngựa, liếc mắt nhìn về phía sườn núi, thấy quả nhiên có hổ, liền giương cung bắn tên.
Bên cạnh Tiêu Quyện có mấy chục người, cả võ tướng lẫn hộ vệ. Các võ tướng xông lên vây giết con hổ, một hộ vệ khác ôm Vân Mộc Hợp ra khỏi nơi săn bắn.
Lâm Tiếu Khước toàn thân run rẩy, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống.
Hoàng đế Tiêu Quyện ôm hắn vào lòng, không hề trách cứ hành động vừa rồi của hắn, chỉ nhẹ nhàng vuốt mặt lau nước mắt cho hắn.
Trên mặt Lâm Tiếu Khước không chỉ có nước mắt mà còn dính máu của Vân Mộc Hợp, trên tay cũng vậy. Hoàng đế Tiêu Quyện hơi tỏ vẻ không thích, dứt khoát xé vạt áo lau qua loa cho Lâm Tiếu Khước rồi mới thấy đỡ hơn chút.
“Giữa đường dám cản ngựa, ngươi thật là gan lớn. Nếu là người khác, trẫm đã trực tiếp xông tới, đạp thành bùn rồi.” Tiêu Quyện ôm chặt Lâm Tiếu Khước, xoa xoa gáy hắn, “Bây giờ thì biết sợ rồi hả, run rẩy không ngừng được kia kìa, còn dám liều mạng trêu chọc hổ.”
Tiêu Quyện vuốt ve một hồi, thấy hắn không còn run nữa, còn tưởng Lâm Tiếu Khước đã tiến bộ hơn, ai ngờ hắn đã hôn mê bất tỉnh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT