Buổi tối Thích Nam Đường nhất quyết kể chuyện cho Lâm Tiếu Khước, Lâm Tiếu Khước không muốn nghe chuyện, muốn Thích Nam Đường tránh ra.
Thích Nam Đường không theo ý cậu, cầm quyển truyện cổ tích ra giảng cho Lâm Tiếu Khước, tùy tay mở ra là truyện cô bé bán diêm, câu chuyện này Lâm Tiếu Khước đã nghe từ lâu, cậu không muốn nghe lại lần nữa, mượn giọng Thích Nam Đường kể chuyện xưa sẽ biến chất, chuyện xưa quá hạn giống như kẹo quá hạn vừa chát vừa mốc meo không thể nuốt.
Cậu đã nuốt quá nhiều thứ không nên nuốt, Thích Nam Đường tiếp tục ép buộc cậu nhất định sẽ nôn, nôn ra đầy người Thích Nam Đường bẩn thỉu quần áo bẩn thỉu giày vớ, khiến một người vốn không sạch sẽ như hắn hoàn toàn bẩn đến không nhặt nổi.
Lâm Tiếu Khước đẩy Thích Nam Đường, đi đi, kẻ nói không giữ lời, kẻ nuốt lời đổi ý, lại muốn chơi trò gì mới, lớn như vậy rồi còn giả làm trẻ con, Thích Nam Đường không mệt Lâm Tiếu Khước mệt.
Lâm Tiếu Khước che tai lại, che đến chặt cứng, che đến thật chặt cũng chỉ nghe thấy tiếng thở và tiếng tim đập của chính mình, lạc lõng khỏi thế giới này, nếu đoàn tàu gào thét lao tới, cậu không tránh khỏi đâu.
Thích Nam Đường hôn đầu ngón tay cậu, cậu quay mặt nhìn hắn, Thích Nam Đường hôn lên hàng mi cậu.
“Tôi không muốn.” Giọng Lâm Tiếu Khước hơi khàn, như nước mắt chảy ngược thành biển xanh, “Chú út, tôi không muốn nghe anh kể chuyện, không muốn cùng anh xếp gỗ, nếu tôi nói không muốn, anh có thể chiều tôi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT