Thích Nam Đường vừa ra khỏi phòng cấp cứu, liền bảo người đưa Lâm Tiếu Khước đến phòng bệnh.
Lâm Tiếu Khước ngây ngốc, như một pho tượng chết, Thích Nam Đường vẫy tay, những người còn lại đều lui ra.
Sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi lại hơi nhếch lên ý cười, hắn vẫy tay bảo Lâm Tiếu Khước đến bên cạnh, Lâm Tiếu Khước không nhúc nhích, Thích Nam Đường bao dung vòng qua giường bệnh, đến trước mặt Lâm Tiếu Khước cúi người ôm lấy hắn.
"Đừng sợ." Thích Nam Đường nói khẽ, "Là chú nhỏ không tốt, chú nhỏ làm Tiếu Tiếu sợ hãi."
Ông ta nói chậm rãi, có chút khó khăn, vết thương nhỏ khẽ động không khiến ông ta đau nhiều, nhưng mồ hôi sinh lý vẫn cứ tuôn ra, vài giọt rơi trên tóc Lâm Tiếu Khước.
"Tiếu Tiếu, chú nhỏ thích con." Thích Nam Đường nói rất chậm rất chậm, rất nhẹ rất nhẹ, muốn đi ngược thời gian, bẻ một giây thành năm cánh hoa.
Ông ta khẽ nâng cằm Lâm Tiếu Khước, rũ mắt cười nhạt nhìn cậu, nhưng Lâm Tiếu Khước không đáp lại, dường như lời ông ta nói cũng chẳng khác gì tiếng gió tiếng mưa rơi, là sự yên tĩnh tột cùng của thế giới này, con người không thể hiểu được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play