Vì vừa mới vận động kịch liệt không lâu, trên người anh cũng như trên giường đều vương lại hương thơm của cô. Anh hạnh phúc nhắm mắt lại, khoé môi nở một nụ cười mãn nguyện, vòng tay ôm trọn cô vào lòng, trông dáng vẻ chẳng khác nào một con rồng hung ác đang ôm chặt lấy kho báu của mình.
Bạch Dao vẫn còn đang lẩm bẩm: “Hình như mấy du khách đợt trước chỉ ở lại bốn năm hôm mà đã rời đi rồi. Em còn hẹn với họ là lúc rời đi em sẽ tặng quà lưu niệm của thị trấn cho họ nữa cơ. Vậy mà lúc họ đi, họ lại chẳng nói một lời, là họ không hài lòng với thị trấn của chúng ta sao?”
Tiết Diễn lầu bầu: “Sao lại không hài lòng được chứ?”
Bạch Dao cũng không hiểu: “Đúng vậy, sao lại không hài lòng chứ?”
Người dân trong thị trấn ai ai cũng nhiệt tình, hào sảng. Lúc cô và Tiết Diễn đính hôn, mọi người đều đến để giúp đỡ, còn mang theo cả quà mừng. Đại Đông tặng cô một chuỗi vòng tay làm từ răng nanh, nghe nói là vật lưu niệm khi tổ tiên anh ấy đi săn để lại. Điều Điều và ba của cô bé tặng họ một cặp tượng sáp hình nam nữ do họ tự tay làm, sống động y như thật.
Mấy đứa nhỏ mà cô dạy học cũng tặng quà. Hoa Hoa là con của chủ tiệm hoa, đặc biệt mang tới một chậu hoa do chính tay họ trồng. Đóa hoa to, đỏ rực rỡ, đến giờ vẫn còn được cô bày trong phòng khách.
Những món quà ấy không phải là thứ quý giá về tiền bạc, nhưng tấm lòng bên trong thì không gì sánh nổi. Bạch Dao cảm nhận được sự chân thành trong từng món quà, nghĩ tới đó, cô càng tin rằng, với du khách, người thị trấn cũng sẽ đối đãi đầy nhiệt tình và hiếu khách.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT