Minh Lễ nhận lấy hộp quà, nhướn mày ngắm nghía như thể đang đánh giá sản phẩm:
“Còn có cả thiệp ghi tay à? Anh mà không cảm động chắc bị ông nội em gọi là đồ vô ơn mất.”
Bạch Vân Tùng không cười, chỉ gật đầu: “Là ông nội tự viết.”
“Thật hả?” Minh Lễ nhướn mày, nhưng ánh mắt lại hơi nghiêng, không dám nói thêm. 

“Không cần khách sáo vậy đâu nhóc,” Minh Lễ quay đầu liếc nhìn, “anh không phải anh hùng gì, cũng không định làm bảo tiêu cho em cả đời.”
“…Em biết,” Vân Tùng đáp nhẹ. “Nhưng anh giúp em thật.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play