Tiết Linh thấy Phó Nhạc Dương thò đầu thò cổ, liền trực tiếp kéo cậu ta lại làm cu li.

Hai người cùng nhau đóng gói cơm thành từng hộp từng hộp, gà rán cũng chia thành từng phần từng phần tiện cho sau này lấy ra ăn.

Khi Tiết Linh nhúng lẩu, cậu ta còn góp ý.

“Tôm sống tớ muốn ăn nồi cà chua, lòng heo với măng tươi đương nhiên phải để vào nồi cay rồi! Lại cho tớ thêm chút măng chua nữa, tớ thích ăn.”

Tiết Linh ngại cậu ta phiền, dứt khoát nhét hết đồ ăn vào tay cậu ta, bảo cậu ta tự đi thêm.

Phó Nhạc Dương cũng không từ chối, tung tăng liền đi.

Sau khi dùng gần hết nồi lẩu, Tiết Linh lại lấy ra nồi hấp lớn.

Bắt đầu hấp sủi cảo, bánh bao đông lạnh và đủ loại điểm tâm sáng.

Sủi cảo tôm dai, bánh bao nhân trứng sữa ngọt ngào, bánh bao xá xíu nứt vỏ trên đỉnh, mỗi khi hấp xong một mẻ, liền cất đồ ăn đã hấp vào hộp cơm.

Hộp cơm cũng là thu thập được trong lúc càn quét, cơ bản mỗi quán cơm đều có loại hộp đóng gói này, cho nên số lượng tích trữ kha khá.

Hai người bận rộn cả buổi.

Bất quá bận rộn như vậy, nỗi lo lắng của Tiết Linh cũng vơi đi nhiều.

Nhìn những hộp cơm cao hơn người, cô cảm thấy sống sót có hy vọng.

Hiện tại có đồ chiên, có cơm có lẩu, nhưng lại không có đồ ăn.

Ngày khác còn phải đi đâu tích trữ rau xanh gì đó, còn hải sản nữa cũng không có.

Siêu thị lớn 9999 và cua hoàng đế Alaska cô đã sớm muốn thử.

Kiếp trước thử ngồi xổm quá con cua vừa chết bị gãy, lại thất bại.

Nghe nói đều là để lại cho người bên trong.

Đời này nếu có thể dùng linh nguyên mua, nhất định phải làm nhiều một chút.

Vì thế cô ghi đồ ăn và hải sản vào vở.

Nhắc đến hải sản, có lẽ nên kiếm chút thuyền nhỉ.

Ca nô, thuyền đánh cá, tàu thủy các loại.

Vạn nhất tương lai lũ lụt thì sao.

Hai người lại không dám ra ngoài, vì thế bận rộn vì tương lai có thể có cuộc sống thoải mái trên đường, đồng thời thường xuyên đi xem tình trạng của Thương Hoằng Uyên.

Cứ như vậy mãi cho đến chạng vạng ngày thứ ba.

Tiết Linh đang cùng Phó Nhạc Dương chơi rút bài, ai thua sẽ bị bắn một cái vào trán.

Hai người vừa bắt đầu còn khách khí một chút, sau đó một lần so một lần sức mạnh lớn hơn, cuối cùng cũng không nương tay.

Hiện tại đỉnh trán cả hai đều sưng vù, ngồi đó trừng mắt nhìn nhau giận dữ.

Thương Hoằng Uyên xuống lầu thì thấy cảnh tượng này.

Phó Nhạc Dương quay đầu nhìn thấy Thương Hoằng Uyên xuống lầu.

“Uyên ca anh tỉnh rồi!”

Tiết Linh cũng đứng lên theo, trong miệng không gọi được tiếng anh trai, dứt khoát giống như lần trước khoa trương cười một tiếng.

“Anh tỉnh rồi à. Có chỗ nào không thoải mái không? Muốn ăn chút gì không?”

Tính ra Thương Hoằng Uyên đã gần 36 tiếng đồng hồ không ăn gì.

Lúc hôn mê, Tiết Linh từng muốn thử đút cho anh chút cháo loãng, nhưng sợ anh bị nghẹn chết nên bỏ cuộc, chỉ đút chút nước.

Thương Hoằng Uyên cũng xác thật đang rất cần năng lượng.

Mấy người đi đến trước bàn lớn, Tiết Linh bày ra nồi lẩu đã chuẩn bị trước. Lại bày xung quanh ba cân thịt bò cuộn, các loại viên và rau dưa cũng không ít.

Thương Hoằng Uyên vừa tỉnh không thể ăn cay, vì thế chọn một nồi uyên ương canh xương.

Người trong nước thích nhất tán gẫu vào bữa ăn, bàn ăn chắc chắn chiếm một trong số đó.

Tiết Linh gắp miếng thịt bò cuộn chấm chút gia vị , thở phào nhẹ nhõm, lót dạ.

Dù là khi nào, lẩu vẫn luôn tuyệt vời như vậy.

“Tiết Linh, may mắn có không gian của cậu, nếu không bây giờ phải ăn bánh nén khô rồi.”

Phó Nhạc Dương ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, còn không quên cảm ơn không gian của Tiết Linh.

Tiết Linh ở dưới bàn hung hăng dẫm một chân Phó Nhạc Dương.

Chuyện hay không nói, lại nói chuyện dở.

Ngoài mặt thì cười gượng với Thương Hoằng Uyên.

Khóe miệng Thương Hoằng Uyên hơi hơi cong lên, không phản bác, mà hỏi hai người về ý tưởng dị năng.

“Về dị năng tốt xấu, các cậu có ý tưởng gì không?”

Dị năng còn phân tốt xấu sao?

Tiết Linh có chút nghi hoặc.

Nhưng Phó Nhạc Dương từ trước đến nay đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Thương Hoằng Uyên, cho nên cậu ta dừng đũa cẩn thận suy nghĩ một chút.

“Hiện tại biết được tin tức về dị năng, có dị năng hệ lôi của Uyên ca, dị năng không gian của Tiết Linh, còn gặp qua dị năng hệ hỏa. Cho nên chủng loại dị năng hẳn là còn rất nhiều, có hỏa hẳn là sẽ có thủy. Nói không chừng chính là dựa theo ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ trong tiểu thuyết.”

“Việc thức tỉnh dị năng và tang thi đại khái là từ vành đai thiên thạch mà đến, và diễn ra đồng bộ.”

Thương Hoằng Uyên bổ sung nói.

“Giả định trong thiên thạch có một loại vật chất chúng ta không biết, rơi xuống đất rồi phát tán ra. Người tiếp xúc với loại vật chất này sẽ hôn mê. Một số người sốt cao tỉnh lại, đạt được dị năng. Một số người thì trực tiếp biến thành tang thi.”

Bầu không khí giống như lập tức trở nên học thuật, Tiết Linh cũng bắt đầu có hứng thú, nói những tình tiết sau này trong sách.

“Người có dị năng, vậy những tang thi cùng nguồn gốc với người, có lẽ cũng có dị năng?”

“Tang thi có dị năng, có tinh hạch cũng rất hợp lý. Vậy dị năng giả dùng tinh hạch để nâng cấp dị năng, chẳng phải cũng rất hợp lý sao?”

Phó Nhạc Dương cũng rất hứng thú với những điều cô nói.

“Cậu nói có lý đấy. Vạn sự vạn vật đều tương sinh tương khắc, nếu nhân loại có dị năng, vậy tang thi nhất định sẽ có năng lực tương ứng. Nhưng cái tinh hạch này, tớ phải nghi ngờ một chút.”

“Tớ trước kia xem trong tiểu thuyết, có dị năng giả sử dụng tinh hạch, có thể tăng lên dị năng. Nhưng cũng có dị năng giả sử dụng tinh hạch nhiều, sẽ dẫn đến biến thành tang thi. Cho nên chúng ta vẫn là không thể dễ dàng thử.”

Tiết Linh biết giả thiết trong sách, nhưng lại không thể nói thẳng, ai nha cậu yên tâm dùng, dị năng giả hoàn toàn có thể sử dụng tinh hạch không có di chứng.

“Nếu mà biến thành tang thi, dị năng giả đã sớm biến thành tang thi rồi, không cần chờ sử dụng tinh hạch. Nói trắng ra tinh hạch chính là một loại năng lượng kết tinh, hấp thu năng lượng sao lại thay đổi chủng tộc được? Huống chi hậu kỳ không chỉ có dị năng giả, còn có vũ khí tinh hạch, đều dùng tinh hạch mà.”

Tiết Linh và Phó Nhạc Dương tranh cãi không ngừng, cùng nhau nhìn về phía Thương Hoằng Uyên đang xem kịch bên cạnh.

Thương Hoằng Uyên cười như không cười liếc nhìn Tiết Linh, hạ kết luận.

“Đến lúc đó bắt một dị năng giả rồi để hắn hấp thu tinh hạch chúng ta quan sát là được.”

Tiết Linh rụt cổ lại, quả nhiên là đại Boss hắc hóa giá trị hơn 70, tùy thời tùy chỗ phát ra loại khí chất muốn giết người này.

Thương Hoằng Uyên lúc này xác định, cái cô Tiết Linh này xác thật biết chuyện tương lai sẽ xảy ra.

Xuyên không, trọng sinh?

Không biết là loại nào, rốt cuộc xem cô đối mặt với tang thi, giống như còn khá trấn định.

Trách không được có cô ở đâu, có thể thay đổi quỹ đạo kiếp trước.

Máy bơm nước của khu biệt thự đều có máy phát điện riêng, cho nên mãi đến hiện tại điện nước cũng chưa bị cắt.

Tiết Linh vào phòng khách tắm nước ấm.

“Ai, cũng không biết những ngày thoải mái thế này có thể kéo dài bao lâu.”

Quyển sách này thật ra không nói nhiều về thành phố S, bởi vì kiếp trước tang thi bùng nổ không lâu thì toàn bộ thành phố S đã sụp đổ, nam chính Thương Hoằng Uyên cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Một khu dân cư khi nào ngừng nước khi nào cúp điện loại chi tiết này, căn bản sẽ không viết.

Nhớ đến lúc trước hứng nước ấm để tắm, không hứng được mấy thùng, thùng ở căn tin lấy đã dùng hết, đâu còn loại thùng lớn này nữa?

Vì thế Tiết Linh tính đi tìm Thương Hoằng Uyên hỏi một chút, bây giờ nên làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play