Hệ thống nghẹn họng một chút.
Nói tới Tiết Linh, xác thật không tính là nữ chủ hệ ấm áp gì.
Ham hưởng thụ, tham tiền háo sắc.
“Cô diễn giỏi thật đấy! Khuôn mặt cô chính là vũ khí của cô! Ký chủ, tôi tin tưởng cô! Cô cũng phải tin tưởng tôi, tôi là chuyên nghiệp!”
Tiết Linh đã biết không nên nhả rãnh cái hệ thống này như thế nào.
“Ký chủ, cô thử xem, gọi anh nam chính.”
Ngón chân Tiết Linh bắt đầu bấu chặt xuống đất.
Nhưng cô lại không dám chắc hệ thống nói là đúng hay sai.
Rốt cuộc hiện tại chỉ là thế giới trong sách, vạn nhất logic trong sách lại ăn cái trò này thì sao?
Hay là thử xem?
Tiết Linh làm nửa ngày công tác tư tưởng, mông ở hàng ghế sau vặn qua vặn lại, như thể có đinh ở dưới đâm vào.
Mà Phó Nhạc Dương chính là một tên đàn ông thẳng đuột, ngốc nghếch.
Cậu ta là người đầu tiên nhận ra Tiết Linh đứng ngồi không yên, cũng tỏ vẻ quan tâm.
“Cậu sao vậy, là cái kia trĩ……”
Chưa nói xong, ý thức được mình “lỡ lời”, dùng tay che miệng lại, tay kia thì giơ lên chỉ chỉ vào mông.
Tiết Linh kéo tay cậu ta xuống, đổ vào miệng cậu một cái chân gà nhỏ ngâm nước tương.
“Câm miệng đi cậu, cậu mới trĩ xông lên não.”
Tiết Linh lại lấy ra một cái chân gà nhỏ, thử thăm dò đưa đến ghế lái.
“Uyên ca…… Ca, ăn đùi gà không?”
Vốn dĩ muốn gọi Uyên ca ca, kết quả suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Thương Hoằng Uyên cũng xác thật cần ăn chút gì đó.
“Cái này tôi ăn thế nào?”
Tiết Linh vội vàng rụt chân gà về, mở gói ra, rồi đưa ra hàng ghế trước.
Chân gà nhỏ ngâm nước tương đặc biệt nhỏ, cơ bản là loại một miếng ăn hết.
Phó Nhạc Dương nhả xương ra ngoài cửa sổ, miệng nhai thịt đùi gà, còn không quên nói chuyện.
“Cậu trực tiếp đút cho Uyên ca đi, anh ấy đang lái xe mà, luật giao thông hai tay không rời vô lăng cậu không biết sao?”
Luật giao thông, đây đều đang ở trên phố tông xe lung tung, còn tuân thủ luật giao thông cái gì.
Tiết Linh thấy Thương Hoằng Uyên cũng không phản bác, hai tay nắm chặt vô lăng, không có ý định động đậy.
Chỉ có thể căng da đầu, giơ chân gà nhỏ lên, đút vào miệng Thương Hoằng Uyên.
Hệ thống lúc này cũng ra quấy rối.
“Tiểu thái dương, tiểu thái dương! Ấm áp nam chính! Ấm áp hắn!”
“Cô cười một cái đi! Ký chủ cô cười lên siêu đáng yêu!”
Tiết Linh không biết hiện tại có gì buồn cười, nhưng nghe hệ thống nói, khóe miệng hai bên kéo lên.
“Không được, cười không ngọt, ký chủ cô phải làm khóe mắt cong xuống, như vầng trăng non ấy.”
Tiết Linh cong khóe mắt xuống, duy trì nụ cười ở khóe miệng, cả khuôn mặt cứng đờ lại buồn cười.
“Uyên ca…… Ca, còn muốn thêm một cái chân gà nhỏ nữa không?”
【Giá trị hắc hóa giảm xuống 0.3%】
“Cô xem đi ký chủ! Cô xem tôi đã bảo tiểu thái dương hữu dụng mà! Ai có thể có ác cảm với một người vừa đáng yêu vừa quan tâm mình chứ.”
“Tiểu thái dương chữa lành mọi thứ!”
Tiết Linh trong lòng trợn mắt há hốc mồm.
Không phải chứ, thật sự ăn cái trò này à.
Cũng không nghe nói quyển sách này là tiểu thuyết ngôn tình.
Mạt thế vô CP đại nam chủ không phải trong lòng vô nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thành thần sao?
Trong truyện gốc bên cạnh nam chủ đến con muỗi cái cũng không có, rốt cuộc muỗi tiếp xúc với anh giống như tiếp xúc vợt điện.
Tạch tạch tạch tạch.
Cũng chưa từng thấy.
Tiết Linh không khống chế được mà não bổ, muỗi đậu trên mặt Thương Hoằng Uyên, sau đó bùm bùm một trận vang, tỏa ra mùi protein cháy khét.
Xung quanh Thương Hoằng Uyên chính là loại kết giới có lực sát thương này!
Mùa đông cởi áo lông phỏng chừng cũng có thể cho mọi người xem màn trình diễn đánh lửa.
Trong đầu là những ý tưởng lang thang không mục đích này, nhưng đôi mắt không hề nhàn rỗi.
Thương Hoằng Uyên nhìn cô cười nịnh nọt một cách khó hiểu, còn muốn gọi mình anh trai, đây là vì đi theo mình mà hy sinh sao?
Xem vẻ mặt anh dũng của cô, cư nhiên lại không biết làm nũng.
Anh thấy buồn cười, cũng không vạch trần, cứ để cô tự mình rối rắm ở đó, cuối cùng đút cho mình một cái đùi gà.
“Là cái tên mập đó!”
Phó Nhạc Dương cũng nhìn về hướng Tiết Linh chỉ, rồi kêu to lên.
“Uyên ca! Là cái tên vừa muốn phóng hỏa đốt chết chúng ta!”
“Uyên ca, mau giúp chúng ta báo thù!” Không khí đến rồi, Tiết Linh không chú ý mình gọi thuận miệng đến mức nào.
Tiết Linh và Phó Nhạc Dương dẫn phần lớn tang thi đến cổng Đại học Thịnh Thế, cho nên tên béo có dị năng hệ hỏa và tên già Kim còn lại nhân cơ hội chạy ra, vừa lúc đuổi kịp Thương Hoằng Uyên lái xe đi ngang qua đây.
Tên béo vốn dĩ thấy chiếc xe này, còn định vẫy tay đón xe, muốn ké xe rời khỏi đây.
Không ngờ trong xe lại là hai người vừa bị mình phóng hỏa, sắc mặt đều trắng bệch.
Bất quá tên béo có thể làm ra chuyện kéo người làm lá chắn, cũng là kẻ tàn nhẫn.
Ánh mắt trở nên sắc lạnh, hướng về phía xe phóng hỏa, muốn thiêu chết tất cả người trong xe.
Mà bên cạnh lão Kim ra sức kéo cánh tay hắn.
“Mày điên rồi à, mày thiêu cả xe thì chúng ta chạy thế nào?”
Tên béo quay người nhìn lão Kim, không nói gì.
Hai chân lão Kim run rẩy nhẹ nhàng, con ngươi trừng lớn, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, không nói nữa.
Thương Hoằng Uyên trực tiếp đối diện với quả cầu lửa bay tới, phóng ra một quả cầu lôi.
Hai loại dị năng va chạm, trực tiếp tóe ra tia lửa, "phanh" một tiếng để lại một cái hố nhỏ nông choẹt tại chỗ.
Tên béo đứng tại chỗ, vốn dĩ mặt đã trắng bệch, thấy người khác cũng có dị năng thì có chút suy sụp.
“Cái tên béo này, sao giống đại phản diện vậy.”
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào hắn, thấy rõ toàn bộ sự thay đổi sắc mặt của hắn.
Tay trái Thương Hoằng Uyên từ ngoài cửa sổ rút về, day day giữa lông mày, xe cũng đến gần chỗ tên béo và lão Kim, rồi dừng lại.
Sau khi Thương Hoằng Uyên xuống xe, nơi hai người đứng vang lên một tiếng sấm rền.
Tro bụi tan đi, chân hai người đã bị điện chín, nằm trên mặt đất run rẩy.
“Xuống đi, có thù báo thù.”
Nói xong kéo cửa sau xe ra.
Tiết Linh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại vết thương này.
Bình thường bị điện đều trực tiếp tử vong, không ngờ dị năng còn có thể làm được chuyện chỉ điện một bộ phận.
Tiết Linh có chút tò mò, trực tiếp sờ đến trước mặt hai người, cúi xuống nhìn chằm chằm hai cái chân của họ.
Trong không khí là mùi protein cháy khét và mùi ozone sau khi không khí bị điện ly, còn có mùi kỳ lạ.
Nghĩ đến đây Tiết Linh cảm thấy mình hình như có chút biến thái, chẳng lẽ là đói điên rồi?
Phó Nhạc Dương cũng không muốn giết người.
Bất quá cậu ta cũng không hiếm thấy người bị thương, cho nên chỉ đến đá nhẹ hai chân tên béo.
Kết quả xương cốt bị điện làm khô cứng, trực tiếp "răng rắc" một tiếng, vỡ ra.
Phó Nhạc Dương sau đó giật mình.
“Xong rồi bị ngoa, tớ còn chưa dùng sức mà.”
Tiết Linh trợn trắng mắt.
“Chân hắn sớm đã phế rồi, cậu chạm nhẹ một chút liền giống xương cá rán, đều giòn tan.”
“Ơ hay cậu làm tớ sau này ăn cá rán thế nào đây.”
Hai người không ra tay nữa, cũng không có ý định cứu người, cười nói rồi trở lại xe.
Rốt cuộc đều rõ ràng mà biết hiện tại là mạt thế tiêu chuẩn.
Loạn thế tới giết thánh mẫu.
Mà Thương Hoằng Uyên lúc này không ở ghế lái, mà đã lên ghế sau xe.
“Nhạc Dương, cậu lái đi.”
Phó Nhạc Dương "ừ" một tiếng, lại từ tay Tiết Linh lấy ra một cái cổ vịt cay, rồi đi về phía ghế lái.
Tiết Linh trực tiếp mở cửa xe bên trái, đối diện với Thương Hoằng Uyên trong xe.
Trên mặt Tiết Linh vẫn còn cười, khóe miệng bên phải có một cái má lúm đồng tiền nhỏ, không quá rõ ràng.
Thương Hoằng Uyên nhìn sâu vào mắt cô một cái, nhích vào trong nhường cô lên, rồi nhắm mắt lại.
Yes, thành công gia nhập đội ngũ nam chính!
Sau khi loại bỏ nguy hiểm, nam chính cũng không cự tuyệt mình lên xe!
Phó Nhạc Dương đã khởi động xe, theo con đường này đi về phía trước.
“Uyên ca, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Tiết Linh cũng tiếp lời, tràn đầy lòng hiếu kỳ, vì thế hai người đều nhìn về phía Thương Hoằng Uyên.
Nhưng Thương Hoằng Uyên lại không lên tiếng trả lời.
Tiết Linh nghĩ đến anh vẫn luôn chống chọi với thân thể sốt cao để hành động, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Xong rồi.
Duỗi tay khẽ lay lay người anh hai cái.
Quả nhiên, Thương Hoằng Uyên hôn mê.