"Hiếm khi được ra ngoài thế này, chúng ta đi xem phim nhé?" Mễ Lạp muốn tìm hiểu thế giới này một cách toàn diện, và điện ảnh cũng là một cách tiếp cận không tồi.

Tích Bạch Thần đưa tay lên xem giờ, nhét chai nước hoa vào túi rồi bước những bước dài: "Đi thôi."

"Này, anh đi thì đi, sao lại nhét tôi vào túi chứ? Tôi cần ánh nắng! Tôi cần sự rực rỡ!"

Tích Bạch Thần không đếm xỉa gì đến tiếng kêu của cô, cứ thế bước thẳng về phía rạp chiếu phim ở đầu đường.

Đến quầy bán vé, anh lại lấy chai nước hoa ra và hỏi: "Cô muốn xem gì?"

Ánh mắt Mễ Lạp lướt qua màn hình trưng bày, dứt khoát chọn một bộ phim trông có vẻ rất hoành tráng: "Vũ trụ song song!"

Tích Bạch Thần rút thẻ thành viên ra, nói với nhân viên bán vé: "Quái vật bé nhỏ, một vé."

Mễ Lạp: "!!!"

"Xem cái gì chuyên nghiệp một chút đi, vũ trụ song song không phù hợp với cô đâu."

Mễ Lạp: "..." Tức đến nỗi biến thành cá heo.

Tích Bạch Thần bình thản lấy vé, rồi mua thêm một chai nước và một hộp bắp rang, hòa vào dòng người lớn trẻ em, chậm rãi bước vào phòng chiếu.

Hôm nay đúng vào dịp nghỉ lễ nên người đi xem phim khá đông. Tích Bạch Thần ngồi ngay chính giữa, tư thế vững vàng, khí chất mạnh mẽ khiến những người ngồi hai bên trông như "thường dân" vậy.

Mễ Lạp bất mãn nói: "Quái vật bé nhỏ là cái quái gì vậy? Anh là đàn ông trưởng thành mà xem phim hoạt hình trẻ con kiểu này thật sự không có vấn đề gì sao?"

Tích Bạch Thần thong thả uống nước, gặm bắp rang, làm ngơ trước lời phàn nàn của cô.

Mễ Lạp cảm thấy anh chẳng lịch sự chút nào, miệng thì hỏi ý kiến cô, nhưng thực tế chẳng có ý định nghe theo.

Đang lúc cô thầm nguyền rủa trong lòng thì phim bắt đầu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Tích Bạch Thần đặt chai nước xuống, nâng chai nước hoa trong lòng bàn tay, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình trông như thể anh rất mong đợi bộ phim này vậy.

"Quái vật bé nhỏ" là một bộ phim hoạt hình 3D, kỹ thuật rõ ràng kém hơn nhiều so với thế giới của cô.

Mễ Lạp vừa xem vừa chê bai, nhưng cô không nói ra, tránh làm phiền người khác.

Xem được một lúc, cô bất ngờ bị cuốn vào bộ phim, hoàn toàn quên mất sự khinh thường ban đầu của mình.

Khi phim kết thúc, Mễ Lạp khóc sụt sùi: "Hu hu hu, quái vật nhỏ tội nghiệp quá, mọi người đều xa lánh nó, ghét bỏ nó, cuối cùng nó còn hy sinh vì người khác. Con người luôn đối xử khắc nghiệt với những kẻ khác biệt, quái vật bé nhỏ vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà."

Mễ Lạp phải thừa nhận, mặc dù kỹ thuật của bộ phim này không cao, nhưng cốt truyện chặt chẽ, ngôn ngữ hài hước, cắt ghép tự nhiên. Chủ đề có lẽ không đủ mới mẻ nhưng được làm rất tâm huyết. Cô rút lại lời nói trước đó, đây là một bộ phim đáng xem, tốt hơn nhiều so với phần lớn các phim thương mại được làm bằng tiền.

Tích Bạch Thần bước ra khỏi rạp giữa tiếng khóc của cô và trở về chỗ ở.

Đặt chai nước hoa lên bàn, pha một tách trà nóng rồi mở máy tính, chuẩn bị tiếp tục hoàn thiện đề cương của mình.

Nhận thấy Mễ Lạp vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, Tích Bạch Thần lên tiếng: "Tôi muốn thiết lập một vài thương hiệu nước hoa mới, cô có đề xuất gì không?"

"Đề xuất ư? Tôi có cả đống!" Mễ Lạp lấy lại tinh thần, thành thạo liệt kê: “Chanel, Lancôme, Estée Lauder, Adidas, Saint Laurent Paris, Arden, Penhaligon's, Onigut..."

Cô báo một hơi hơn chục thương hiệu, không hề ngập ngừng.

Tích Bạch Thần liếc nhìn cô: "Trước đây cô làm nghề gì vậy?"

"Anh đoán xem~~" Phụ nữ càng bí ẩn càng quyến rũ, Mễ Lạp là người bí ẩn nhất.

Tích Bạch Thần "hừ" một tiếng, hoàn toàn không hứng thú đoán. Anh nhập tất cả các thương hiệu cô vừa liệt kê vào máy tính, rồi lại hỏi: "Cô thấy thương hiệu nào phù hợp nhất với nam chính?"

"Cái này anh tự quyết định đi, xem anh thích mùi hương nào nhất, rồi chọn thương hiệu phù hợp với mùi hương đó."

Tích Bạch Thần gật đầu, đảo mắt một lượt, rồi tùy ý chọn Adidas.

"Anh... sao lại chọn nó?" Chai nước hoa cô mua hôm qua vừa hay là thương hiệu thuộc Adidas.

Tích Bạch Thần: "Cảm thấy không tệ nên chọn thôi."

Mễ Lạp mơ hồ cảm thấy giữa họ tồn tại một mối liên kết đặc biệt, không chỉ có thể giao tiếp xuyên hai thế giới, mà còn có thể tạo ra một sự đồng cảm nào đó.

Lúc này, một tiếng chuông báo thức vang lên từ xa, biển ý thức yên tĩnh gợn lên những gợn sóng, sau một thoáng mơ hồ. Mễ Lạp mở mắt tỉnh dậy trên giường của mình.

Xoa xoa thái dương, cô theo thói quen cầm điện thoại lên xem giờ, nhưng thấy trên đó có thêm hai tin nhắn chưa đọc, người gửi là Lão Bạch.

Một tin là "Cô đang ở đâu?", một tin là "Cô còn ở đó không? Cô dùng điện thoại của ai vậy?", thời gian gửi là khoảng 9 giờ tối hôm qua, nhưng cho đến khi đi ngủ cô vẫn chưa nhận được tin nhắn nào, có thể thấy giữa họ có một chút độ trễ trong giao tiếp.

Mễ Lạp trả lời: "Lão Bạch, gửi địa chỉ của anh cho tôi đi, khi nào rảnh tôi sẽ gửi đồ ngon cho anh."

Gửi xong tin nhắn này, cô đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ăn xong bữa sáng, Mễ Lạp dùng điện thoại tìm kiếm các bộ phim đang chiếu gần đây, nhưng không có gì đặc biệt hấp dẫn, nên cô không quan tâm nữa.

Bộ phim có tên "Quái vật bé nhỏ" cứ liên tục hiện lên trong đầu cô. Mễ Lạp bỗng nảy ra ý tưởng, cô lấy bảng vẽ ra, vẽ những cảnh thú vị dưới dạng truyện tranh bốn ô, rồi đăng lên Weibo.

Kỹ thuật vẽ của cô có lẽ chưa đủ tinh xảo, nhưng phong cách độc đáo và rất ma mị. Cô không thể nhớ được toàn bộ cốt truyện, chỉ dựa vào ký ức mơ hồ để sáng tạo ra một câu chuyện tương tự, thể hiện bằng cách này, lại tạo ra hiệu ứng bất ngờ. Vừa mới đăng bốn tập đã thu hút không ít người hâm mộ. ( app TYT - tytnovel )

Bận rộn đến giờ ăn tối, Mễ Lạp đang chuẩn bị đi nấu cơm thì điện thoại đột nhiên có tin nhắn, mở ra xem, trên đó chỉ có một địa chỉ: "Biệt thự Cẩm Thành Phúc Hải số 101, thành phố Vân Lãng."

Mễ Lạp nhìn chằm chằm vào địa chỉ này một lúc lâu, quyết định làm một thí nghiệm.

Cô lấy nguyên liệu từ tủ lạnh, mất một tiếng đồng hồ để làm mười hai con thỏ trắng nhỏ, đây là món bánh ngọt cô học được từ một chương trình ẩm thực, lấy bột mì làm nguyên liệu chính, bên ngoài trong suốt đáng yêu, hương vị thơm ngọt.

Đóng gói cẩn thận những con thỏ nhỏ, đảm bảo chúng không bị ép hỏng, rồi liên hệ với shipper của Shunfeng*, viết địa chỉ lên, nhờ anh ta gửi đi giúp.

*Shunfeng, hay còn gọi là SF Express, là một công ty vận chuyển và logistics hàng đầu của Trung Quốc. Họ cung cấp các dịch vụ vận chuyển nhanh, logistics, và chuỗi cung ứng trên toàn cầu. SF Express nổi tiếng với độ tin cậy và hiệu quả trong việc giao hàng, bao gồm cả vận chuyển quốc tế và các dịch vụ đặc biệt như vận chuyển hàng lạnh hoặc y tế.

Anh chàng giao hàng kỳ quặc hỏi: "Thành phố Vân Lãng ở đâu vậy? Cô chắc chắn không viết nhầm chứ?"

"Anh cứ nhận hàng đi là được rồi, đúng hay sai thì gửi rồi tính sau." Mễ Lạp không đợi anh ta hỏi thêm, tiện tay nhét cho anh ta một cây kẹo mút, nhanh chóng đưa anh ta ra khỏi cửa.

Anh chàng giao hàng trong lòng nghi hoặc, cất gói hàng cẩn thận rồi phóng xe máy điện đi vun vút.

Ngày hôm sau, Mễ Lạp lại xuất hiện bên cạnh Tích Bạch Thần, lần này biến thành một tấm thẻ ngân hàng mạ vàng.

Còn chưa kịp phản ứng, thì tấm thẻ đã bị quẹt mất 125 vạn. Mặc dù không phải tiền của cô, nhưng Mễ Lạp vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tích Bạch Thần đang định chuẩn bị cất tấm thẻ đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói hào hứng: [Lão Bạch, anh mua cái gì mà tốn đến 125 vạn vậy?] 

Tích Bạch Thần khựng lại, lật qua lật lại tấm thẻ vài lần: "Tiểu Mễ à?"

[Đúng rồi, lại là tui đây.]  Mễ Lạp đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra họ đang ở trong một showroom ô tô. [Anh mua xe mới à?] 

"Ừ." Tích Bạch Thần bước đến bên cạnh một chiếc xe màu bạc xám, mở cửa và ngồi vào trong.

[Anh không phải đã có xe rồi sao?] 

"Chiếc xe đó từng gặp tai nạn một lần, sau khi sửa chữa cảm giác không còn thuận tay như trước nữa, nên tôi quyết định mua một chiếc mới." Tích Bạch Thần đặt tấm thẻ lên kính chắn gió phía trước, thắt dây an toàn rồi khởi động động cơ.

Mễ Lạp thầm nghĩ một câu "có tiền thật là tùy hứng", rồi dẹp bỏ cảm giác ghen tị đố kỵ trong lòng. Cô định bảo anh rằng mình đã gửi đồ ăn cho anh, nhưng rồi lại ngậm miệng. Gửi đồ từ thế giới này sang thế giới khác, phải cần dịch vụ chuyển phát nhanh nào mới làm được nhỉ? Trước khi gửi, cô đã chuẩn bị tinh thần nhận lại hàng hoàn trả rồi.

[Lão Bạch, viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền lắm hả?]  Ở biệt thự, lái xe sang, nhà văn ở thế giới này đều phong lưu như vậy sao?

"Cũng tạm." Tích Bạch Thần chỉ đáp lại hai chữ, không có ý định nói thêm.

[Tôi có nên tìm một công việc đàng hoàng, kiếm tiền tử tế không nhỉ?]  Mễ Lạp tự kiểm điểm bản thân.

Tích Bạch Thần liếc nhìn cô, vẻ mặt có chút khó diễn tả.

"Cô kiếm tiền để làm gì?"

[Để thực hiện giá trị bản thân chứ sao!]  Mặc dù bây giờ cô đã có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, nhưng cô vẫn muốn dựa vào khả năng của mình để kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Tích Bạch Thần không biết một hồn ma nhỏ còn có giá trị bản thân gì để thực hiện, anh kìm nén cơn xung động muốn châm chọc, miễn cưỡng nói một câu khích lệ: "... Chúc cô thành công."

Mua xe mới xong, Tích Bạch Thần không vội về nhà mà lái xe dạo quanh khu trung tâm. Nếu gặp tắc đường thì mở cửa sổ hút điếu thuốc, ngắm cảnh, lại còn có một hồn ma nhỏ để tán gẫu.

Trông anh có vẻ rất phóng khoáng, nhưng thực ra lại luôn có thái độ thờ ơ với cuộc sống. Không quan tâm đến người khác, cũng không cần người khác quan tâm. Ngay cả khi mắc bệnh hiểm nghèo, sắp không còn sống được bao lâu nữa, thì có lẽ anh cũng chẳng hề xúc động chút nào.

[Lão Bạch, chúng ta cùng đi ăn nhé?]  Mễ Lạp nhiệt tình mời gọi.

"Không đi." Tích Bạch Thần ngậm điếu thuốc, chầm chậm di chuyển theo dòng xe cộ tắc nghẽn.

[Toàn gọi đồ ăn ngoài không tốt đâu.] 

"Tiện lợi, không ồn ào." Tích Bạch Thần đưa ra lý do của mình.

[Anh thật sự không biết tận hưởng cuộc sống.]  Mễ Lạp khẳng định: [Tôi dám cá là anh chưa bao giờ nếm thử món ăn ngon thực sự!] 

"Thế thì sao? Ăn uống chẳng qua chỉ để lấp đầy bụng thôi, miễn là không chết đói là được rồi."

Mễ Lạp hoàn toàn không thể đồng ý với quan điểm này của anh: [Lão Bạch, nghe tôi đi, hôm nay ăn ở ngoài đi! Dù sao anh cũng không thiếu tiền, tìm một nhà hàng cao cấp, gọi vài món đặc sản rồi ăn một bữa cơm cho ra trò!] 

Tích Bạch Thần khịt mũi chế giễu, nhưng vẫn nghe theo lời cô lái xe vòng vòng một hồi, cuối cùng dừng lại trước một nhà hàng.

[Đây là nhà hàng cao cấp trong mắt anh sao???]  Mễ Lạp không thể tin nổi khi nhìn thấy cửa hàng đồ ăn nhanh mang tên "Gà Giàu" trước mắt.

"Gà Giàu là chuỗi nhà hàng đa quốc gia nổi tiếng thế giới, chưa đủ cao cấp sao?" Tích Bạch Thần mặt không đổi sắc bước vào.

[Anh có hiểu lầm gì về khái niệm cao cấp không vậy?!]  Mễ Lạp ra sức can ngăn: [Nghe tôi đi, đổi chỗ khác, chúng ta đi ăn hải sản, bò bít tết, Phật nhảy tường!] 

Tích Bạch Thần làm ngơ.

Mễ Lạp cáu kỉnh nói: [Thẻ ngân hàng của anh đang trong tay tôi, tôi không cho anh ăn gà, anh sẽ không ăn được đâu!] 

Tích Bạch Thần lấy điện thoại ra, ý bảo anh có thể quét mã thanh toán.

Mễ Lạp phát điên, tức giận vì anh không chịu tranh đấu.

"Cho tôi một suất combo siêu sang 148 tệ." Tích Bạch Thần gọi món gọn gàng.

"Vâng, xin quý khách đợi một lát."

Vài phút sau, anh bưng khay đồ ăn của mình tìm một chỗ ngồi xuống. Thấy Mễ Lạp nửa ngày không nói gì, anh an ủi: "Cô xem, tôi gọi combo đắt nhất đấy, đủ đẳng cấp chưa?"

Đồ ăn nhanh 148 tệ, có đẳng cấp gì để nói chứ!

Mễ Lạp không phải có ý kiến gì với cửa hàng đồ ăn nhanh, chỉ là những thức ăn thiếu dinh dưỡng như thế này thực sự không nên ăn nhiều.

Người đàn ông này dưới sự tàn phá của các loại thức ăn rác, vẫn có thể cao lớn đẹp trai như vậy, thật không khoa học chút nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play