"..."
Một cô gái trẻ thuộc tầng lớp quý tộc kinh ngạc đưa tay che miệng, không giấu nổi sự phấn khích khi nhìn thấy Cung Âu.
Hóa ra Cung Âu ngoài đời lại đẹp trai đến vậy.
Cung Âu rất ít khi tham gia các buổi tiệc của giới quý tộc, càng không hòa nhập thậm chí là không giao du với những người trẻ tuổi trong đó. Rất nhiều người trong số họ đều là lần đầu tiên được gặp anh ngoài đời.
"Xin hỏi, anh đến tìm Cung phu nhân phải không?"
Một cô gái quý tộc lấy hết can đảm, nâng váy bước đến trước mặt Cung Âu, ánh mắt trong trẻo pha chút ngượng ngùng.
"Bà ấy đâu rồi?" Cung Âu lạnh lùng hỏi, giọng nói trầm ấm đầy cuốn hút.
Cô gái nhanh chóng chỉ về hướng bàn ăn. Cung Âu nhìn theo hướng cô chỉ, ánh mắt lạnh lùng: "Cảm ơn."
Sau khi để lại lời cảm ơn lạnh nhạt, Cung Âu bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay La Kỳ đang để trên bàn ăn, ép bà đứng dậy rồi mạnh mẽ kéo đi.
"Cung Âu, con vẫn chưa chào hỏi các vị trưởng bối."
La Kỳ bị người con trai cao lớn kéo mạnh về phía trước. Bà thậm chí còn không có thời gian để cởi chiếc mũ yêu thích của mình ra. Lúc này, bà trông vô cùng lúng túng.
"..."
Cung Âu vẫn rất thản nhiên, không hề nói thêm lời nào, tiếp tục giữ chặt tay La Kỳ, kéo bà đi ra ngoài. Tà váy tím của La Kỳ bị kéo lê trên nền đất, tạo thành một vệt dài phía sau.
Mọi người đều sững sờ nhìn theo họ.
Trong tòa lâu đài đông người, nhưng không có lấy một tiếng động nào.
Cung Âu nắm chặt tay La Kỳ đi qua đám đông, mặt anh luôn lạnh lùng, dẫn bà ra bên ngoài.
Những vị khách trong bữa tiệc giống như bị mê hoặc, tất cả đều đứng bất động như những khúc gỗ. Một lúc lâu sau, từ bàn ăn vang lên một giọng nói chua chát: "Thật vô lễ. Dòng máu của người phương Đông vốn không tốt. Để xem liệu Cung gia có thể giữ được thế lực vững mạnh này trong bao lâu, tôi đợi xem trò cười của họ."
真是沒有禮貌 : thật vô lễ hoặc thiếu lịch sự
血統 : dòng máu hoặc huyết thống
Một người quý tộc, vì ghen tị với Cung gia, không khỏi buông lời cay nghiệt.
Những quý bà còn lại ngượng ngùng cười, không biết nên nói gì, chỉ nhìn nhau và cười nhạt.
Thực ra, hàng chục năm trước, mỗi gia tộc trong số họ đều có danh vọng vượt xa Cung gia.
Cung gia mang trong mình dòng máu phương Đông nhiều hơn là phương Tây, điều mà họ vốn luôn xem thường, nhưng từ thời Cung lão gia và Cung Âu, gia tộc này ngày càng phát triển và thành công một cách mạnh mẽ ở châu Âu, danh vọng đã vượt qua những gia tộc quý tộc mang dòng máu thuần chủng như họ.
血統 = Blue blood : dòng máu quý tộc hoàng gia ( nó xuất phát từ niềm tin rằng người quý tộc có làn da nhợt nhạt đến mức có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh bên dưới )
Trong lòng mỗi người, ít nhiều đều có chút bất mãn, cũng có chút ghen ghét.
La Kỳ bị Cung Âu cưỡng ép mạnh mẽ kéo ra khỏi lâu đài. Bà cảm thấy có chút xấu hổ và không hài lòng về hành động của anh: "Cung Âu, sao con có thể làm như vậy? Ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất con cũng không có sao?"
Tại sao anh lại kéo bà ra ngoài mà không thèm chào một tiếng? Điều này rất bất lịch sự.
Cung Âu kéo La Kỳ ra ngoài cho đến khi họ đến một hồ bơi. Mặt nước lấp lánh dưới ánh đèn. Anh đứng đó, ảnh mắt trở nên lạnh lùng nhìn mẹ mình: "Thời Tiểu Niệm đâu?"
La Kỳ biết Cung Âu rồi sẽ tìm đến chỗ này, nhưng không ngờ anh lại tìm đến nhanh như vậy. Không phải hai người đã chia tay rồi sao, tại sao anh vẫn còn quan tâm đến tung tích của Thời Tiểu Niệm?
Bà đứng trước mặt anh, đưa tay chỉnh lại vạt váy, bình tĩnh hỏi ngược lại, "Thời Tiểu Niệm nào? Con yêu, sao con lại đến Anh Quốc?"
"Đừng giả vờ với tôi. Mau giao Thời Tiểu Niệm ra đây."
Cung Âu lạnh lùng nhìn bà, thân hình cao lớn toát lên một luồng sức mạnh vô hình.
"Cái gì mà giao Thời Tiểu Niệm ra đây? Mẹ thật sự không hiểu con đang nói gì?" La Kỳ không thừa nhận, ngồi xuống ghế bên cạnh với tư thế tao nhã.
"Lúc đó, bà không hề phái người cưỡng ép Thời Tiểu Niệm! Bà biết đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi nên đã bắt cô ấy đi!" Đôi mắt Cung Âu đầy vẻ u ám nhìn cô, từng chữ từng lời nói ra, "Bà muốn cướp đứa bé, đúng không?"
強 : cưỡng ép hoặc cường bạo
Trước đây anh chưa từng tin Thời Tiểu Niệm.
Cho đến khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, anh mới hiểu rằng trong lòng Thời Tiểu Niệm chắc chắn đã oán hận anh đến chết.
"..."
Cướp cái gì, đó vốn dĩ là thế hệ tiếp theo của Cung gia.
La Kỳ ngồi đó suy nghĩ. May mắn là ánh sáng bên hồ bơi không quá mạnh, nó không phản chiếu rõ được hết những biểu cảm tinh tế, nhỏ nhặt trên nét mặt thanh tú của bà.
Bà ngồi xuống, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn Cung Âu: "Sao vậy, Thời Tiểu Niệm mất tích rồi à?" La Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Cung Âu đã trải qua một chuyến bay dài và lại phải mất thời gian để tìm hiểu tung tích của La Kỳ. Anh đã mất hết kiên nhẫn. Anh trầm giọng nói: "Tôi có thể đứng ở đây, tức là chắc chắn Thời Tiểu Niệm đang ở trong tay bà! Giao cô ấy ra đây! Nhanh lên!"
La Kỳ ngạc nhiên nhìn thái độ của Cung Âu, "Mẹ con lâu ngày không gặp, con đối xử với ta như thế này sao? Lúc nào con cũng vì Thời Tiểu Niệm mà nổi giận với ta? Không phải con đã bỏ cô ấy rồi sao? Có chuyện gì vậy? Tình cũ khó quên à?"
Điều này khiến La Kỳ rất lo lắng.
Nếu Cung Âu vẫn còn tình cảm với Thời Tiểu Niên thì thật khó xử cho bà, như vậy bà càng không thể nói ra tung tích của Thời Tiểu Niệm, nếu không tình cũ sẽ lại bùng cháy và mọi thứ lại một lần nữa quay về vạch xuất phát như ban đầu.
"..."
Cung Âu đứng trước mặt cô, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn bà, "Giao Thời Tiểu Niệm ra đây!"
"Con vẫn còn tình cảm với cô ấy sao? Cung Âu, con ...Rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?" La Kỳ băn khoăn về vấn đề này, nghiêm túc hỏi.
"La Kỳ, bà có thể đừng nói nhảm nữa được không! Mau giao Thời Tiểu Niệm ra đây!"
Cung Âu hét lên một cách điên cuồng, không còn chút kiên nhẫn nào, đôi mắt giận dữ nhìn bà, tay siết chặt thành nắm đấm, cảm xúc đã đến ngưỡng đạt đến cực hạn, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Trong đêm yên lặng và tỉnh mịch, giọng nói của anh nghe cực kỳ cuồng loạn.
La Kỳ ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn Cung Âu, bà là một người phụ nữ, nhạy cảm nói, "Con thật sự không thể quên được Thời Tiểu Niệm, có phải con nghĩ rằng Thời Tiểu Niệm không bị cưỡng bức nên muốn tìm lại cô ấy trở về không?"
輪 ( cưỡng ép )= 強迫 (ép buộc) = 侵犯 (xâm phạm)
Anh muốn đưa Thời Tiểu Niệm về.
Và điều này không liên quan gì đến việc cô ấy có bị cưỡng bức hay không!
Cung Âu nhìn chằm chằm La Kỳ, ánh mắt đầy sự cố chấp.
"Ta không hề mang Thời Tiểu Niệm đi." La Kỳ đứng dậy khỏi ghế, quyết tâm giữ bí mật về tung tích của Thời Tiểu Niệm.
Nếu Cung Âu đã khinh thường sự trong trắng của Thời Tiểu Niệm, có lẽ bà sẽ nói cho anh biết.
Nhưng bây giờ, Thời Tiểu Niệm chỉ mới mất tích có ba bốn ngày, anh đã đến tìm bà. Điều này chứng tỏ Thời Tiểu Niệm vẫn rất quan trọng trong lòng anh, như vậy thì bà tuyệt đối không được nói ra.
"La Kỳ!" Cung Âu hét lên đầy giận dữ, gọi cả tên lẫn họ, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, "Bà đừng ép tôi!"
"Cung Âu, con thật là thiếu giáo dưỡng, ta thật thất vọng về con." La Kỳ thất vọng nhìn anh rồi nhấc váy lên bước ra ngoài.
"La Kỳ, bà đứng lại ngay cho tôi!" Cung Âu bước lên trước nắm lấy cánh tay cô.
"Con muốn làm gì, tra tấn chính mẹ ruột của mình à?" La Kỳ quay đầu đối diện nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt đầy thất vọng và tức giận: "Được rồi, con làm đi, con mau ra đi."
"Bà..."
Cung Âu tức giận trừng mắt nhìn bà, nắm chặt cánh tay bà.
La Kỳ biết rằng dù Cung Âu có vô lễ đến đâu thì anh cũng sẽ không làm gì bà. Hơn nữa, bà vẫn luôn đặt niềm tin vào lòng hiếu thảo của anh.
La Kỳ suy nghĩ một chút, thái độ cũng có phần dịu lại, đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay của anh: "Cung Âu, mẹ thật sự không có mang Thời Tiểu Niệm đi, con nhất định đã hiểu lầm rồi, có lẽ cô ấy chỉ ra ngoài du lịch thôi."
Bà ấy nói một cách chân thành.
"..." Cung Âu nhìn bà chằm chằm, không nói một lời.
"Con tin mẹ được không?"
"Tin ?" Cung Âu nhìn chằm chằm bà, sau đó trầm giọng hỏi: "Mẹ thật sự sẽ không lừa con sao? Thời Tiểu Niệm thật sự không phải do mẹ bắt?"
"Tất nhiên là mẹ sẽ không nói dối con trai mình."
La Kỳ nhẹ giọng nói, gỡ bàn tay đang nắm chặt của anh, sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm Cung Âu, vỗ nhẹ lưng anh. "Được rồi, con ngồi trên máy bay lâu như vậy chắc hẳn mệt lắm. Đi thôi, chúng ta trở về nhà, để đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho con nhé."
Cung Âu đứng đó không nhúc nhích.
La Kỳ nhìn anh cười chân thành, nghĩ rằng Cung Âu đã tin bà nên quay người định rời đi, chiếc váy đắt tiền lê trên mặt đất, lấm tấm chút bụi.
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Cung Âu vang lên sau lưng bà: "Charles sao không ở bên cạnh mẹ?"
"..."
Bước chân của La Kỳ đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của bà hiện lên một tia chột dạ.
"Charles là quản gia thân tín của mẹ và luôn bên cạnh chăm sóc cho mẹ. Bây giờ ông ấy ở đâu?" Cung Âu lạnh lùng hỏi.
La Kỳ nhanh chóng thu hồi biểu cảm của mình, quay lại cười nói: "Ông ấy bị bệnh rồi, muốn về nhà dưỡng bệnh, ta đã đồng ý."
"Thật sao?"
Cung Âu lạnh lùng hỏi lại, trong mắt mang theo vẻ dò xét, không rõ có tin hay không.
"Tất nhiên rồi, ta có gì phải giấu con." La Kỳ nói.
"Vậy tại sao đột nhiên bà lại hủy bỏ kế hoạch đi du lịch với bố?" Cung Âu tiến hai bước về phía bà, dùng con ngươi đen nhánh hung hăng nhìn bà: "Mẹ, mẹ hãy thành thật nói cho con biết."
La Kỳ cảm thấy có chút choáng ngợp trước sức mạnh và khí thế của con trai mình. Bà không khỏi lùi lại hai bước, ánh mắt hơi dao động, nói: "Đó là vì bố con lại mua thêm một nhà máy rượu mới, bận xử lý những việc nên ta liền hủy."
Mỗi câu nói của bà, câu nào cũng hợp lý, không có chút sơ hở.
"..."
Cung Âu nhìn bà chằm chằm không nói lời nào, đôi môi mỏng mím chặt. Gương mặt anh lạnh như băng tuyết, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc sâu sắc nào.
"Thôi nào, con yêu, chúng ta về thôi. Bố con chắc chắn sẽ rất vui khi gặp lại con."
La Kỳ cười nói, liên tục muốn kéo chủ đề trở lại.
Bà không muốn thảo luận chuyện của Thời Tiểu Niệm với Cung Âu, càng không muốn nhìn thấy Cung Âu vì Thời Tiểu Niệm mà tức giận nữa.
Nghe vậy, Cung Âu đột nhiên cười khẽ, lạnh lùng nói: "Ha."
"..."
La Kỳ kinh ngạc nhìn anh.
"Con sẽ về nhà với mẹ." Cung Âu nhìn bà chằm chằm, đôi môi mỏng nói từng chữ một: "Cho đến khi con tìm thấy được Thời Tiểu Niệm, thì con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ."
Sắc mặt La Kỳ đột nhiên có chút cứng đờ, nhìn Cung Âu: "Ta đã nói rồi, ta không bắt Thời Tiểu Niệm."
"Không phải mẹ luôn phàn nàn rằng con không có thời gian ở bên mẹ sao, bây giờ con có thời gian, con sẽ ở bên mẹ!" Cung Âu nói.
Nếu anh không thể gặp được Thời Tiểu Niệm một ngày, anh sẽ ở bên bà một ngày; nếu anh không thể gặp cô trong một năm, anh sẽ ở bên bà trong một năm; nếu anh không thể gặp cô cả đời, anh sẽ bên bà suốt quãng đời còn lại.
Khóe mắt La Kỳ hơi giật giật, miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta tất nhiên hoan nghênh con ở bên cạnh, bầu bạn với ta, chỉ là.. con không cần quản lý N.E hay sao?"
"Không làm nữa." Cung Âu nói thẳng.
不管了 : có thể hiểu là " không làm nữa " hoặc " không bận tâm "
"..." La Kỳ nhíu mày nhìn hắn, không nói gì, bước về phía trước.
Cung Âu theo sát cô.
La Kỳ lặng lẽ thở dài. EQ của con trai bà thực sự rất thấp, nhưng IQ thì không ai sánh bằng. Anh có thể phát triển một con robot thông minh với các dữ liệu phức tạp một cách hoàn hảo, nhưng bà không hiểu. Anh dành sự quan tâm chân thành cho Thời Tiểu Niệm, một sự quan tâm mà không ai có thể so được, anh càng như vậy bà lại càng không muốn nói cho anh ta biết tung tích của cô.
*IQ (Intelligence Quotient): Là thước đo khả năng nhận thức, lý luận logic, và giải quyết vấn đề. Nó dựa trên các bài kiểm tra chuẩn hóa để đánh giá trí tuệ của con người. IQ thường được coi là một chỉ số của khả năng học tập và tư duy phân tích.
EQ (Emotional Quotient): Là khả năng hiểu, quản lý cảm xúc của bản thân và người khác. EQ liên quan đến sự đồng cảm, kỹ năng giao tiếp, và khả năng điều hòa các mối quan hệ xã hội. Người có EQ cao thường kiểm soát tốt cảm xúc và dễ dàng kết nối với người xung quanh.
May mắn thay, nơi Thời Tiểu Niệm ẩn náu lại do chính chồng bà lựa chọn. Nơi đó không có tín hiệu, lại hẻo lánh không có người ở, Cung Âu không thể tìm thấy trong khoảng thời gian ngắn.
Đợi thời gian trôi qua, có lẽ Cung Âu sẽ từ bỏ việc tìm kiếm Thời Tiểu Niệm.