"Tôi không muốn ăn." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, ngồi trên chiếc giường lớn bên cạnh cô, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Thưa Thời tiểu thư, đây là thực đơn dinh dưỡng đã được bác sĩ thiết kế riêng dựa trên tình trạng cơ thể của cô. Phu nhân đã căn dặn rằng phải tuyệt đối tuân theo phương pháp của bác sĩ." Charles nói, giọng điệu êm ái và dịu dàng không khác gì Phong Đức.
Thời Tiểu Niệm nhìn ông đặt một chiếc bàn nhỏ mang phong cách cổ điển, sắp xếp các món trà chiều lên đó. Từng động tác của anh vừa lịch thiệp, vừa nhẹ nhàng.
Lời nói của ông ta nghe có vẻ như đang quan tâm cô, nhưng cô biết rằng, trong mắt họ và La Kỳ, cô chỉ là một người mang thai hộ, không hơn không kém.
一個行走的子宮 : dịch chuẩn là " một tử cung biết đi " nghe thô lỗ quá nên mình sẽ chỉnh lại là "người mang thai hộ"
Mang thai và sinh ra đứa con cho Cung gia, xong việc rồi thì có thể biến đi, khác nào " chim chết cất cung, thỏ chết nấu chó săn"
鸟尽弓藏, 兔死狗烹 : chim chết cất cung, thỏ chết nấu chó săn. Câu này đồng nghĩa với " vắt chanh bỏ vỏ "
Thời Tiểu Niệm ngồi bên giường, ánh mắt dừng lại trên mái tóc nâu xoăn ngắn của Charles, rồi lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn ăn, tôi xuống dưới đi dạo."
Nói xong, cô đứng dậy từ giường rồi bước ra ngoài.
"..."
Charles nhìn đồ ăn nhẹ trên bàn sau đó cau mày, ông lại chuẩn bị thêm một phần nữa. Nhưng có vẻ mọi sự chuẩn bị của ông đều vô ích.
Ông bước theo sau dấu chân của Thời Tiểu Niệm, kiên nhẫn nói: "Thưa Thời tiểu thư , hà tất gì cô phải làm khó bản thân mình như vậy? Đứa bé cũng là con của cô, và cô chắc hẳn cũng mong nó được lớn lên khỏe mạnh mà, đúng không?"
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa thang máy nghe thấy vậy thì cười lạnh: "Đúng vậy, đứa bé là con của tôi, vậy tại sao các người lại muốn cướp nó đi?"
"Phu nhân quan tâm đến đứa bé này và cũng chấp nhận nó, vậy nên Thời tiểu thư, cô nên cảm thấy vui mừng vì điều đó. Những người đàn ông trong giới quý tộc có con ngoài giá thú, vì muốn bảo vệ danh tiếng của gia tộc, họ thường chọn cách để đứa trẻ sống lưu lạc bên ngoài, cả đời cũng không được công nhận." Charles nói.
"Vậy tôi cũng nên phải cảm ơn Cung gia một tiếng sao?" Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười.
Đây là thứ đạo lý của bọn cướp bóc đó sao ?
"Thưa Thời tiểu thư, cô quá khắt khe và cực đoan đối với phu nhân rồi, thật ra thì phu nhân cũng rất yêu thích và quý mến cô. Hôm nay bà ấy còn gọi điện hỏi thăm tình hình của cô nữa." Charles đi theo Thời Tiểu Niệm vào thang máy và nói với cô.
Trách nhiệm của ông là chăm sóc Thời Tiểu Niệm thật tốt, cố gắng hết sức để cô ấy vui vẻ và sinh ra đứa con của Cung gia một cách bình bình an an.
“Vậy thì nhớ chuyển lời của tôi đến với Cung phu nhân rằng, bà ta và con trai bà ta đều là những tên cướp đạo đức giả, chuyên phá hoại cuộc sống của người khác mà vẫn tự cho mình là đúng.” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Nếu con tôi lớn lên trong nhà Cung gia thì quả là một bi kịch cho nó.”
貌岸然 : giả nhân giả nghĩa hoặc đạo đức giả
Tương lai rồi sẽ chỉ lại xuất hiện thêm một La Kỳ giả nhân giả nghĩa, hoặc là một Cung Âu tự cho mình là thông minh hơn người thôi.
自命不凡 : tự cho mình không tầm thường, là người xuất chúng bất phàm.
"..."
Charles đứng phía sau cô, chỉ cách một hai bước chân. Nghe cô nói vậy, ông ngạc nhiên nhìn cô mà nhất thời không tìm được lời nào để đáp lại.
Đây là lần đầu tiên ông nghe thấy có người dám mắng chửi Cung gia như thế.
Nếu lão gia hay phu nhân nghe được chuyện này, e rằng Thời tiểu thư sẽ chẳng thể sống yên ổn.
Cửa thang máy mở ra trước mặt họ, Thời Tiểu Niệm bước ra khỏi tòa tháp. Bên dưới là một nhóm vệ sĩ người ngoại quốc. Cô mang giày đế bệt, bằng phẳng tránh trượt, cô bước từng bước, tiến lên trên những phiến đá.
Cô ngồi xuống một tảng đá bóng nhẵn và cúi đầu nhìn xuống nước biển bên dưới, nước không ngừng vỗ vào vách đá và bắn tung tóe những làn nước mát lạnh.
Những con sóng dâng cao, hết đợt này đến đợt khác, không chút yên ả.
Nhìn dòng nước biển đập vào vách đá, Thời Tiểu Niệm có một ảo giác rằng, nếu có một người rơi xuống đó, có lẽ sẽ nhanh chóng bị dòng nước nuốt chửng, không còn dấu vết nào của sự sống.
"Thời tiểu thư, đá lạnh lắm, cô lót thêm đệm vào nhé." Charles nhanh chóng mang một chiếc đệm mềm đến và dịu dàng nói với cô.
"Tôi không cần." Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói: "Tôi cần giấy và bút."
"Được rồi, nhưng xin Thời tiểu thư hãy ngồi lên đệm." Charles nói.
"..."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn ông một cái, không còn chút kiên nhẫn để cãi lại, đưa tay nhận lấy chiếc đệm từ tay ông rồi đặt xuống.
Một lúc sau, Charles mang một xếp giấy và bút đến rồi sau đó kẹp tờ giấy vẽ lên bảng vẽ. Có lẽ biết cô là họa sĩ truyện tranh nên ông còn chu đáo chuẩn bị cả giấy vẽ.
Nhưng Thời Tiểu Niệm không muốn vẽ. Cô viết một hàng chữ Hán phồn thể thật to lên tờ giấy vẽ
【CUNG ÂU, TÔI HẬN ANH! 】
Viết xong, Thời Tiểu Niệm xếp thành hình chiếc thuyền rồi ném xuống.
Chiếc thuyền không thể tiến về phía trước, nó lập tức bị nước biển đập thẳng vào vách tường đá, sau đó chìm xuống dòng nước, không còn chút dấu vết gì.
"Thưa Thời tiểu thư, cách cầu cứu này thật ngớ ngẩn. Đừng nói đến chuyện biển ở đây nước chảy xiết, ngay cả khi thuyền giấy được đẩy đi, theo dòng chảy nó vẫn sẽ quay trở lại đây thôi." Charles nhắc nhở cô.
"..."
Thời Tiểu Niệm mím môi, ánh mắt đờ đẫn, Charles đã đoán được suy nghĩ của cô.
Cô cũng biết rằng cách này thật ngu ngốc, nhưng cô còn có thể làm gì khác? Cô chẳng thể làm được gì ! Không ai ở đây chú ý đến cô. Bờ biển hoang vu vắng vẻ này hoàn toàn không có lấy một bóng người, nó thậm chí không có một con vật nào đi ngang qua.
Một người phụ nữ mang thai như cô làm sao có thể thoát ra khỏi tòa tháp cao chót vót này, cô lấy đâu sức mà đấu với đám vệ sĩ ở đây, làm sao tìm được cách cầu cứu từ bên ngoài được chứ?
Thời Tiểu Niệm cảm thấy có chút tuyệt vọng. Cô không dừng lại việc mình đang làm mà tiếp tục viết nỗi oán hận của mình đối với Cung gia ra một tờ giấy, sau đó gấp thành một chiếc thuyền giấy rồi ném xuống.
Cô cứ viết mãi, gấp mãi, rồi ném mãi những chiếc thuyền giấy ấy.
"Thưa Thời tiểu thư, tôi có thể đọc hiểu được chữ Hán phồn thể." Charles ngồi xổm xuống bên cạnh cô và ngượng ngùng nhắc nhở cô.
Cô viết từng dòng oán hận đối với Cung gia ngay trước mặt ông, người quản gia của gia tộc này, khiến ông cảm thấy vô cùng khó xử.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, vẻ mặt không thay đổi, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi bị phát hiện. Cô tiếp tục gấp chiếc thuyền giấy trong tay rồi ném nó xuống.
Cô nhìn ra biển cả và nói: "Tôi biết ở văn hóa phương Tây cũng có một vị thần biển. Ông nghĩ xem, vị thần biển đó có nhìn thấy nổi oán hận của tôi mà đến giúp tôi không?"
Một người phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể tin vào sự tồn tại của các vị thần?
Charles ngồi xổm bên cạnh cô, không nói nên lời. Ông nhìn cô viết từng chữ một, nhíu mày nói: "Thời tiểu thư, cô thật sự hận Cung gia đến vậy sao?"
"Họ xông vào cuộc sống của tôi như những kẻ cướp, không cho tôi quyền phản kháng. Bây giờ, họ còn muốn hủy hoại tương lai của tôi, hủy hoại cả tương lai của con tôi." Thời Tiểu Niệm nói từng chữ một, quay đầu nhìn thẳng vào mặt Charles. "Nếu là ông, ông có thể không hận sao?"
"Đứa bé có thể lớn lên trong một gia đình quý tộc cao quý như Cung gia là một niềm vinh hạnh rất lớn ." Charles nhắc nhở cô.
榮耀 : danh tiếng, niềm tự hào, vinh hạnh
"Xin lỗi, nhưng thứ vinh dự đó trong mắt tôi không đáng một xu." Thời Tiểu Niệm tiếp tục gấp những chiếc thuyền giấy, ném xuống những phiến đá, đôi mắt cô u ám và trống rỗng, nhìn dòng nước biển lập tức nuốt chửng những chiếc thuyền giấy đó.
"..."
Charles ngồi lặng lẽ cạnh cô, cúi người xuống, trong lòng trầm ngâm. Trên thế giới này, mỗi người đều có lập trường riêng, mà lập trường khác nhau thì cách nhìn nhận cuộc sống cũng khác nhau.
Chỉ là Thời tiểu thư lại hận Cung gia đến mức này,làm sao có thể chịu nghỉ ngơi và an tâm dưỡng thai chứ?
Ông đoán rằng cô chắc chắn sẽ còn nghĩ ra nhiều cách để trốn thoát hoặc tìm kiếm sự giúp đỡ.
Đúng là thật đau đầu
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, gió biển thổi mạnh đến nỗi gần như thổi bay mái tóc dài của cô.
Trên lòng bàn tay cô là một chiếc thuyền giấy.
Khi gió thổi qua, cuốn theo chiếc thuyền giấy, nó bị thổi bay rồi trôi đi đến một nơi xa hơn, mang theo lòng căm thù mãnh liệt của cô đi.
...
Tại một thành phố xinh đẹp ở Anh, trong một lâu đài cổ đang diễn ra bữa tiệc tối của giới quý tộc.
Bóng đêm bao phủ lên toàn bộ lâu đài, bên trong rực rỡ sắc màu của y phục và trang sức, những chiếc ly vang lấp lánh giao nhau giữa không trung. Những người trẻ tuổi trong trang phục lộng lẫy và váy đẹp quây quần nhau, nhảy múa theo từng điệu nhạc.
Một ban nhạc đang trình diễn những bản nhạc khiêu vũ đầy cuốn hút tại bữa tiệc
Những người đàn ông trưởng thành tụ họp lại để nói chuyện về các nhà máy rượu, diện tích đất đai và cả những hòn đảo mà họ sở hữu. Những người phụ nữ bên cạnh ngồi ở chiếc bàn dài, thưởng thức bữa tiệc mỹ vị, ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, trang sức quý giá không phải là đồ hiếm thì không đeo.
Có lẽ bản chất con người đều giống nhau, nên những người phụ nữ quý tộc khi tụ họp cũng chỉ xoay quanh việc khoe khoang về chồng mình, về con trai con gái, hay cả về thú cưng mới của họ...
Về mặt này, tất cả mọi người đều giống nhau, dù họ ở trên đỉnh hay dưới đáy của kim tự tháp.
在金字塔上或下的人 : Kim tự tháp xã hội, nơi đỉnh cao là quyền lực và đáy là sự lao động.
*Kim tự tháp xã hội là một mô hình mô tả các cấp độ trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp, từ kinh tế (tạo ra lợi nhuận) đến pháp lý (tuân thủ pháp luật), đạo đức (hành xử đúng chuẩn mực), và cao nhất là từ thiện (đóng góp cho cộng đồng).
La Kỳ ngồi ở vị trí trung tâm, đưa chiếc mũ lộng lẫy cho người hầu phía sau, rồi đưa tay nhấc ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm nhẹ nhàng.
Vẻ đẹp phương Đông của bà làm trung tâm nổi bật giữa những người phụ nữ với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, khiến bà trở thành tâm điểm ánh sáng của toàn bộ buổi tiệc.
Tất cả điều này đều nhờ vào chồng và cậu con trai của bà. Chồng bà vừa mới sở hữu một xưởng rượu, đang lên kế hoạch mở rộng để vượt qua gia tộc Lancaster; còn con trai bà thì là tâm điểm chú ý của thế giới, là người đàn ông giàu nhất thế giới, mới đây vừa cho ra mắt một loạt robot phiên bản giới hạn, thu hút toàn bộ sự quan tâm trên toàn thế giới.
"Chồng tôi đã huy động tất cả các nhân viên trong công ty để trực máy tính, cuối cùng mới giành được một tấm vé vào cổng chỉ vì mua một con robot". Một người phụ nữ quý tộc nói với La Kỳ.
"Đàn ông đều là những người đam mê công nghệ. Khi chồng tôi sở hữu con robot đó, ông ấy còn vui hơn cả việc có được một hòn đảo mới."
"Số lượng giới hạn quá ít, con trai út của tôi không mua được, vì thế nó đã buồn bực mấy ngày liền. Cung phu nhân, liệu bà có thể giúp tôi một lời không? Tôi sẵn sàng trả gấp đôi giá." Một người khác tiếp lời.
La Kỳ đứng đó lắng nghe những lời khen ngợi đầy xã giao từ mọi người trên bàn, khóe mày không giấu nổi vẻ đắc ý, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống và nói: "Tôi không hiểu nhiều về chuyện của N.E, nhưng tôi nhất định sẽ hỏi giúp quý vị."
"Cung phu nhân đã lên tiếng, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
"Những người trẻ tuổi ngày nay, dù tuổi trẻ tài cao đến đâu, đều phải dựa vào thế lực của gia tộc. Rất ít người có thể tạo dựng được tên tuổi, sự nghiệp đồ sộ như Cung thiếu gia. Cung phu nhân thật may mắn."
宮少爺 : mình định dịch là Cung nhị thiếu gia để nhận định rõ Cung Âu là con thứ hai, nhưng mình thấy để Cung thiếu gia sẽ thể hiện rõ họ không coi Đại thiếu gia ra gì, hoặc không còn nhớ đến Cung Úc và chỉ nhận định Cung Âu là người con duy nhất của Cung gia, cốt truyện sẽ cao trào hơn nữa.
"Đúng vậy, Cung thiếu gia còn được đích thân Nữ Hoàng khen ngợi, gọi cậu ấy là ánh sáng và là niềm tự hào của quốc gia. Đó thật sự là niềm vinh dự to lớn."
"..."
La Kỳ nghe mà vô cùng vui vẻ, ngồi đó nói: "Quý vị thật quá khen."
"À đúng rồi, tôi còn nghe nói Cung gia đang có ý định liên hôn với gia tộc Lancaster. Cung thiếu gia và Mona tiểu thư còn bị truyền thông chụp ảnh xuất hiện cùng nhau. Liệu có phải là đang chuẩn bị cho một sự kết hợp hùng mạnh không? Đây chắc chắn sẽ là sự kiện chấn động toàn châu Âu đấy." Một quý bà hỏi.
La Kỳ mỉm cười: ‘Chuyện của tụi trẻ, hãy để nó tự quyết định đi. Tôi cũng rất mong điều này thành hiện thực."
Những lời này nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng ngay khi thốt ra, chúng đã khẳng định câu trả lời.
Tất cả các quý bà ngồi quanh bàn đều xôn xao bàn tán, trong mắt họ tràn đầy sự đố kỵ, ghen ghét và oán giận. Nhưng cuối cùng, mọi người đều hòa vào tiếng chúc mừng.
Vì không gia tộc nào tại bàn này có thế lực hay quyền lực lớn hơn Cung gia nên ngoài việc tâng bốc ra, chẳng ai dám nói gì khác.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả thì đột nhiên tiếng nhạc dừng lại, cả những bước chân khiêu vũ cũng dừng lại.
Những quý bà cao quý ngồi tại bàn tiệc đều quay đầu lại.
Chỉ thấy tất cả những người trẻ tuổi phía bên kia đồng loạt ngừng khiêu vũ, hướng ánh nhìn về phía cửa lớn.
Ánh đèn lung linh, tỏa ra luồng ánh sáng vàng rực, rải xuống những tia sáng vàng lấp lánh.
Trong lâu đài vang lên những tiếng kinh ngạc khe khẽ.
La Kỳ ngồi đó, dõi theo ánh nhìn của đám thanh niên hướng về cửa lớn, chỉ thấy Cung Âu đứng đó, vẻ phong trần mệt mỏi.
Cung Âu.
Anh dã đến.
Cung Âu mặc một bộ vest sọc dọc màu xám, dáng vẻ cao ráo, lịch lãm. Gương mặt điển trai của anh dưới ánh đèn lại càng toát lên sự cứng cỏi, các đường nét rõ ràng. Đôi môi mỏng mím chặt, không hiện chút đường cong nào. Sống mũi cao thẳng không thua kém người phương Tây, đôi mắt đen sâu thẳm đảo qua khắp xung quanh, như đang tìm kiếm điều gì đó.