"Phong Đức!"

Cung Âu túm lấy cổ áo Phong Đức, kéo ông đến trước mặt mình, đôi mắ sâu thẩm, nhìn chằm chằm vào ông: "Ông nói xem cô ta…, liệu có giết Thời TIểu Niệm, phanh thây rồi vứt xác đi không?"

"Không đâu, thiếu gia, xin cậu bình tĩnh. Nếu Mona tiểu thư thực sự bắt cóc Thời tiểu thư, thì lúc này cô ta hẳn là nên dùng cô ấy làm 'con bài mặc cả'. Nhưng thực sự Mona không biết Thời tiểu thư đang ở đâu."

碼拿出來 (Mã nã xuất lai) : có thể hiểu là "Lợi thế thương lượng","Quân bài chiến lược" "Vũ khí đàm phán"


"Cô ta nhất định là đã giết Thời Tiểu Niệm! Phong Đức, cô ta giết chết Thời Tiểu Niệm, cho nên bây giờ không dám nhận tội!" Cung Âu hét lớn, giọng nói run rẩy ẩn chứa đựng nỗi sợ hãi không thể nào che giấu được, hai tay siết chặt cổ áo Phong Đức."

Thời Tiểu Niệm chết rồi, vậy thì lúc đó anh phải làm sao đây?

Phong Đức ngơ ngác nhìn Cung Âu ở trước mặt. Thiếu gia hoàn toàn mất bình tĩnh, chưa điều tra rõ ràng mà đã khẳng định Thời tiểu thư bị giết. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Thời tiểu thư bị bắt cóc. Việc này thật sự là đòn giáng mạnh vào thiếu gia, nó ảnh hưởng đến mức này sao?

Dường như lý trí của thiếu gia cũng đã bị lấy mất đi vậy. Nếu đổi lại là thiếu gia thường ngày, chắc chắn anh sẽ nhận ra rằng không phải tiểu thư Mona làm chuyện này. Nhưng bây giờ thì...


Thiếu gia vốn đã mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cảm xúc thay đổi thất thường, Phong Đức thật sự rất lo lắng.

Phong Đức cố gắng gỡ cổ áo mình ra khỏi tay Cung Âu, đứng đó lo lắng nói: "Thiếu gia, cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốtThế này nhé, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho cậu."


Ba ngày kể từ khi xảy ra chuyện, thiếu gia chưa chợp mắt lấy một lần, ngoài uống nước thì cũng chưa ăn bất kỳ thứ gì. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thời tiểu thư chưa chết, thiếu gia đã gục ngã trước rồi.


"Tôi không ăn!" Cung Âu dùng sức đẩy ông ta, đôi mắt đỏ ngầu: "Không tìm được Thời Tiểu Niệm, tôi sẽ không ăn bất cứ thứ gì!"

"Thiếu gia, cậu tin tôi đi, Thời tiểu thư là người tốt, trời xanh tự khắc phù hộ, chắc chắn cô ấy sẽ không gặp chuyện gì." Phong Đức liên tục trấn an anh.


吉人自有天相 (Cát nhân tự hữu thiên tướng) : có thể hiểu là "Người tốt tự có trời giúp" hoặc "Trời giúp người hiền"


Nghe vậy, Cung Âu trừng mắt nhìn ông, nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt ông. Những cảm xúc dữ dội nơi chân mày dần dần trở nên dịu lại.


Phải rồi 

Thời Tiểu Niệm sẽ không chết đâu.

Cô ấy đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió mà vẫn kiên cường sống sót. Cô ấy sẽ không dễ dàng gục ngã như vậy, chắc chắn là không.


"Tôi đi tìm cô ấy!"

Anh phải tìm ra Thời Tiểu Niệm. Anh nhất định phải tìm được cô, cô đang đợi anh, cô đang đợi anh đến cứu cô.

"Thiếu gia..."

Cung Âu bước nhanh ra ngoài, vừa đi vào thư phòng. Anh đẩy mạnh cánh cửa rồi ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc hình vòng cung.


Trên bàn là màn hình máy tính, phủ kín những hình ảnh từ các đoạn dữ liệu camera giám sát.


tất cả hình ảnh từ bệnh viện.

Ngoài ra còn có hình ảnh từ hệ thống giám sát của thành phố sau khi được khôi phục.


Cung Âu ngồi trước màn hình máy tính, đôi tay thon dài nhanh chóng gõ phím, chia màn hình máy tính thành bốn khung hình, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình, hy vọng có thể từ đó tìm ra một chút manh mối.

Nhưng anh không thể tìm thấy nó.

Anh không thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Anh chỉ nhìn thấy cảnh Thời Tiểu Niệm bị bắt cóc. Anh ta không thể tìm ra chút manh mối nào.

Một cảm giác thất vọng mạnh mẽ dâng trào trong lòng Cung Âu. Anh chưa bao giờ cảm thấy thất bại như bây giờ.

Thời Tiểu Niệm đã biến mất.

Ba ngày!

Đã ba ngày trôi qua ! vậy mà anh vẫn không thể làm được gì.


Cung Âu nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt dữ tợn, liên tục xem đi xem lại cảnh Thời Tiểu Niệm bị bắt cóc, trong đầu toàn là cảnh tượng cô ngất đi.

Cơn đau ở ngực anh cứ nhói như một đòn chí mạngnhư những lưỡi dao xuyên qua lồng ngực anh.

Anh chẳng thể làm được gì cả, anh không thể tìm thấy cô, anh thậm chí còn không biết cô còn sống hay đã chết.

Anh phải làm gì đây? Thời Tiểu Niệm đang đợi anh. Anh nhất định phải tìm thấy cô, anh phải tìm được cô... 

Nhưng mọi thứ trên màn hình chẳng để lại một dấu vết nào.


Cung Âu đau đớn nắm chặt tóc, nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối gì. Cảm giác như có một ngọn lửa dữ dội sắp bùng nổ trong cơ thể anh. Anh túm lấy bàn phím và ném mạnh xuống đất.


Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quay người bước nhanh về một hướng.


Phong Đức bưng một khay đồ ăn đi vào, thấy vậy liền vội vã đi theo, chỉ thấy Cung Âu đang đi về phía phòng máy phát hiện nói dối.

Cung Âu đẩy cửa một cách nặng nề.

Trong căn phòng rộng lớn, Mona nằm bất động trên ghế máy phát hiện nói dối, khuôn mặt đầy đau khổ và tuyệt vọngNhững đường nét trên gương mặt cô hốc hác, làn da tái nhợt, cơ thể mất nước nghiêm trọng, không còn chút sức lực nào cả, và cũng chẳng còn những ánh hào quang rực rỡ của một tiểu thư quyền quý.


Vài tên vệ sĩ đứng sang một bên, vẫn liên tục chất vấn Mona: "Cô đã giấu Thời tiểu thư ở đâu? Chỉ cần nói cho tôi biết, Cung tiên sinh sẽ thả cô đi..."

Lời còn chưa dứt, khi thấy Cung Âu bước vào, tất cả vệ sĩ đều im bặt.


Phong Đức nhìn Cung Âu xông vào với khí thế hung hăng, trong lòng thầm nghĩ rằng có chuyện không ổn, nhưng đã quá muộn để ngăn cản anh. Cung Âu vội vàng chạy tới, bắt Mona từ trên ghế máy phát hiện nói dối, kéo cô ta lên, trừng mắt nhìn cô một cách khinh thường: "Người phụ nữ nham hiểm, nói cho tôi biết, cô đã giấu Thời Tiểu Niệm ở đâu?"

Mona bị anh kéo lên và không còn sức lực để phản kháng. Nhìn vẻ mặt anh, nước mắt Mona bất giác tuôn trào ra, "Tôi không bắt cóc cô ấy. Cung Âu, anh phải tin tôi."

Giọng cô ta rất khàn và yếu ớt.

"Tôi không muốn nghe thấy những lời vô nghĩa này!" Cung Âu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dữ tợn: "Tôi muốn cô nói, Thời Tiểu Niệm đang ở đâu, nói đi!"

Bị người đàn ông mà mình yêu ép hỏi, ba ngày qua cô không ngủ, không ăn, cảm giác này thật sự quá đau đớn.


Mona nhìn anh đầy đau đớn: "Cung Âu, anh đối xử với tôi như thế này, anh không sợ gia tộc Lancaster sao?"

Một tiểu thư danh giá như cô, chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy bao giờ. 


Cô thậm chí còn chưa làm gì với Thời Tiểu Niệm, mà đã thế này. Nếu thực sự cô là người bắt cóc Thời Tiểu Niệm, liệu Cung Âu có thể giết cô không?


"Lancaster? Ha!" Cung Âu bật cười lạnh lùng, đôi mắt tối sầm, tràn đầy sát khí, nghiến răng nói: "Mona, tôi nói cho  biết, nếu Thời Tiểu Niệm xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cắt thịt của  thành từng mảnh! Vừa cắt vừa ném cho chó ăn! Tôi sẽ để cô tận mắt nhìn thịt của mình bị chó ăn từng miếng một!"

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến đáng sợ, anh trông giống như hiện thân của một con ác quỷ.

Mona bị những lời độc ác và âm u của anh làm cho kinh hãi, cô ta nhìn anh với ánh mắt đầy đau thương và sợ hãi.


Cô nghĩ, anh thực sự có thể làm được, anh thật sự quá đáng sợ.

"Tôi không làm, tôi không hề làm thế." Mona lắc đầu trong tuyệt vọng."Tôi thực sự không bắt cóc cô ấy, Cung Âu, anh tin tôi đi, tôi không làm..."

Cô là bác sĩ tâm lý, cô biết rõ sự ám ảnh sâu sắc của Cung Âu đối với Thời Tiểu Niệm. Cô không ngu ngốc đến mức ra tay vào lúc này.


"Ta không thể chờ lâu như vậy!  tốt nhất nên cầu nguyện cho Thời Tiểu Niệm bình an trở về. Mười ngày. Trong vòng mười ngày nếu tôi không thấy Thời Tiểu Niệm quay lại, tôi sẽ giết cô!"

Cung Âu nghiến răng gầm lên, trừng mắt nhìn cô một cách dữ dội rồi mạnh mẽ ném cô trở lại ghế máy phát hiện nói dối.

"Rầm!"

Mona bị ném mạnh về phía sau và cảm thấy toàn thân mình bị đập vỡ thành từng mảnh.

Anh ta có cần phải như vậy không? Chỉ vì Thời Tiểu Niệm mất tích mà hành hạ cô đến mức này?

Anh ta dựa vào đâu chứ.

Cô yêu anh không kém gì Thời Tiểu Niệm, thậm chí còn yêu anh lâu hơn nữa! Làm sao anh có thể đối xử như thế với cô, sao anh có thể?

Sau khi hét vào mặt Mona, Cung Âu quay người bỏ đi.

Phong Đức có gọi cũng không ngăn được anh, chỉ có thể đi theo sau, trên tay vẫn cầm khay thức ăn: "Thiếu gia, cậu nên ăn chút gì đi, nếu không sẽ ngã mất."

"Cút!" Cung Âu hét lên một cách điên cuồng.

Anh quay trở lại phòng ngủ. Ánh sáng mặt trời tràn vào qua cửa sổ lớn sát đất. Anh nhìn chằm chằm vào cây đại dương cầm ( piano tam giác). nhưng không thấy bóng dáng mảnh mai nào ngồi trước đàn, dùng hai ngón tay gõ lên phím đàn để chơi bản nhạc dành riêng cho cô ‘Thời Thời Niệm Niệm"

時時念念 Thinking of You All the Time : nhớ mãi không quên


Tiếng đàn khi ngắt quãng khi liền mạch, nhưng vẫn thấm đượm sự cuốn hút.


Chiếc giường lớn trống không, chẳng còn bóng dáng người anh yêu thích ngồi đó, mỉm cười nhìn anh và nói: "Cung Âu, đến đây nghe thử xem tiếng Pháp hôm nay em học thế nào nhé."

Không có ai ở đó cả.

Không có ai cả.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào từng góc nhỏ của căn phòngmỗi dây thần kinh trong cơ thể đều căng ra, nỗi đau tựa như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào từng tế bào.


Anh đứng cạnh cây đàn piano, rồi từ từ ngồi xuống đất tựa vào cây đàn. Khuôn mặt anh phủ một vẻ ảm đạm không thể nào xóa nhòa.


"Thời Tiểu Niệm, em quay lại đi."

"Anh không còn mâu thuẫn nữa, xin em hãy quay lại với anh đi." Anh khẽ nói, giọng trầm thấp nhưng đầy thương tổn, lưng vẫn tựa vào cây đàn, khuôn mặt hốc hác chỉ sau ba ngày đầy giông bão.


"Anh không còn giằng xé nữa, em về đi.Cung Âu thì thầm lần nữa, như một lời cầu xin vọng trong không gian lặng lẽ.

" Về với anh đi "

Anh sẽ không nghĩ tới bất cứ điều gì khác nữa, bất kể em trông như thế nào, bất kể em có xuất thân ra sao, bất kể ai sẽ lấy mạng em, anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh.

Chỉ cần em ở đó là đủ rồi.

Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa, sẽ không bao giờ.

Anh sai rồi, Thời Tiểu Niệm.

Phong Đức đứng ở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy Cung Âu ngồi bệt dưới đất, thân hình gầy guộc ngày càng lộ rõ.


Đã ba ngày trôi qua và thiếu gia hiếm khi uống nước. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cậu chủ sẽ bị mất nước.


Thiếu gia một khi trở nên cố chấp, không ai có thể nói lý được, cậu chủ sẽ không nghe bất cứ ai.

Trước đây có đại thiếu gia, sau đó là Thời tiểu thư. Bây giờ, một người đã mất, một người thì mất tích. 

Không ai có thể khuyên nhủ được thiếu gia.


Phong Đức lặng lẽ thở dài một tiếng, rồi quay người rời đi.


Cung Âu ngồi trên sàn, dựa vào đàn piano, ánh mắt mơ màng, nhìn thẫn thờ vào khoảng không phía trước. Hàng lông mi dài rũ xuống, che lấp tầm nhìn


Tâm trí anh tr nên mơ hồ.

Không biết liệu dây thần kinh trong cơ thể đã căng đến mức không còn đàn hồi, căng đến mức tê liệt, mơ màng và rồi Cung Âu nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ ngắn.

"Cung Âu, anh là đồ cố chấp! Sao anh còn chưa tới tìm em? Anh nói anh muốn đối xử tốt với em, nhưng thực ra anh chưa từng dịu dàng với em!"

Một giọng nói đầy giận dữ vang lên bên tai anh.


Là Thời Tiểu Niệm 

Cung Âu ngồi bệt xuống đất, mệt đến mức không mở nổi mắt, khàn giọng nói: "Xin lỗi, Tiểu Niệm, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi."

Anh biết mình đã sai thật rồi.

Anh không nên đẩy em ra và càng không nên làm em đau lòng.

"Anh sai rồi sao? Nếu anh sai rồi, sao anh không đến tìm em! Tại sao anh vẫn còn ngồi ở đóAi cần những cảm xúc căng thẳng  hay suy sụp vô dụng của anh! Mau đi tìm chứng cứ, tìm xem em đang ở đâu đi!"


Thời Tiểu Niệm không ngừng trách mắng bên tai anh. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng tiếng mắng mỏ của cô lại có sức mạnh không thể giải được.

"Anh không tìm thấy, xin lỗi em."

Cung Âu thì thầm, trong lòng vô cùng áy náy.

"Em không muốn nghe lời xin lỗi! Anh tỉnh táo lại cho em ngay đi! Cung Âu! Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, thì em có bị người ta giết cũng đều là do anhĐến lúc đó, dù em có chết, em cũng sẽ nguyền rủa anh mãi mãi! Tỉnh lại ngay đi! Anh có nghe thấy rõ không? Mau tìm em đi!"

Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mắng anh, dữ dội đến mức không giống một người phụ nữ dịu dàng.

Đột nhiên, tai của Cung Âu đau nhói, đau đến mức khiến anh tỉnh lại. Anh mở mắt, nhìn quanh căn phòng ngủ rộng lớn, đưa tay sờ tai mình. Tai anh nóng lên như thể đang bốc cháy.


Những âm thanh vừa rồi chỉ là một giấc mơ sao?

Ánh mắt của anh đột nhiên không còn mờ đục như trước mà trở nên rất rõ ràng.

Căng thẳng và suy sụp chẳng giúp ích gì. Nếu anh không tỉnh táo lại, cô sẽ bị giết.


Cung Âu ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Cả người anh như vừa tỉnh ngộ, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén. Anh đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play