"..."

“Đây là một nơi yên tĩnh, tín hiệu thậm chí cũng không mạnh lắm. Không có đám đông ồn ào, không khí cũng trong lành, là nơi thích hợp nhất để dưỡng thai.”

Nơi thích hợp nhất để dưỡng thai?

Nói cách khác, nơi này hẻo lánh đến mức không có ai đi qua, và cô cũng sẽ không có cách nào cầu cứu từ thế giới bên ngoài, đúng không? Thủ đoạn của Cung gia trước giờ vẫn luôn tàn nhẫn và bỉ ổi như vậy.

“Cảm ơn ý tốt của phu nhân, nhưng tôi có thể về nước tự mình dưỡng thai.”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, cúi mắt nhìn dòng nước biển cuồn cuộn dưới tảng đá, sau đó quay người rời đi.

“Thời tiểu thư cũng là người thông minh, cô hẳn là biết rõ tôi làm thế là vì điều gì.” Giọng nói dịu dàng của La Kỳ vang lên sau lưng cô. “Cô yên tâm, chỉ cần cô hạ sinh đứa  thuận lợi, tôi sẽ để cô rời khỏi nơi này.”

“Đứa  là của tôi!” Giọng nói của Thời Tiểu Niệm cuối cùng cũng nhấn mạnh, ngữ khí mang theo sự phẫn nộ.

Cô bị xem là gì, chỉ là một công cụ để sinh con thôi sao?

“Cả cô và tôi đều biết, đó cũng là con của Cung Âu. Tôi sẽ không để con cháu của Cung gia lưu lạc bên ngoài.” La Kỳ nói, giọng điệu cũng nhuốm một tầng uy nghiêm.

Từ lúc ở trên thuyền, khi biết mình sắp bị đưa đến Anh Quốc, cô đã hiểu rằng chính La Kỳ cho người bắt cô, và cũng càng hiểu rằng mục đích là vì đứa  trong bụng cô.

Nhưng khi tận tai nghe thấy mục đích của La Kỳ, Thời Tiểu Niệm vẫn không thể chịu nổi, cô vừa cảm thấy phẫn uất, vừa chua xót.

“Đứa  này không phải con của Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm đứng trong gió biển nói, mái tóc dài bị thổi tung có chút rối, gần như che khuất nửa khuôn mặt.

“Những người đàn ông mà Thời Địch tìm đến đều là do tôi phái đi. Họ có làm gì sai với cô hay không, tôi rõ hơn ai hết.” La Kỳ mỉm cười dịu dàng rồi bước về phía Thời Tiểu Niệm.

Không ai hiểu rõ điều này hơn cô.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Bà nghĩ quà nhiều rồi, tôi không nói đến chuyện đó. Khi ở bên Cung Âu, tôi vẫn giữ mối quan hệ với những người đàn ông khác. Đàn ông của tôi không chỉ có mỗi Cung Âu.”

Cô tự nhấn mình xuống bùn, chỉ để bảo vệ khả năng có được hai đứa .

Cô ích kỷ muốn giữ lại cả hai đứa .

La Kỳ đứng trước mặt cô, nghe những lời này không khỏi nhíu mày, nhìn cô và nói: “Cô không cần nhọc lòng dựng chuyện chỉ để rời khỏi nơi này. Mặc kệ là thật hay không, tôi vẫn sẽ coi đứa trẻ trong bụng cô là con đầu lòng của Cung Âu và chăm sóc nó thật cẩn thận. Mọi chuyện sẽ đợi đến lúc đứa trẻ ra đời rồi nói.”

“Bà…”

Thời Tiểu Niệm không biết phải nên nói gì, La Kỳ đã bước đi, mỗi bước đều uyển chuyển, thanh tao. 

“Charles, đưa cô Thời vào kiểm tra.”

“Cô Thời, mời cô.” Charles bước đến bên Thời Tiểu Niệm, cúi người một cách lịch sự.

 
Thời Tiểu Niệm không còn cách nào khác, đành phải đi về phía trước, ánh mắt dõi theo bóng lưng của La Kỳ, bất lực không thể làm gì.

Cô được đưa vào một căn phòng trong tòa tháp cao, bên trong là một vài bác sĩ đeo khẩu trang, La Kỳ giao Thời Tiểu Niệm cho họ.

Trong suốt gần một giờ kiểm tra, Thời Tiểu Niệm chẳng khác nào một con rối không có ý thức độc lập, để mặc cho họ kiểm tra.

Cô bước ra khỏi phòng, vừa ra đã thấy La Kỳ ngồi trên chiếc ghế dài ngoài tòa tháp, nhìn ra biển xa, đôi tay đeo găng tay màu trắng.

Một bác sĩ đã đứng đó báo cáo với La Kỳ: “Có thể do thời gian ngồi thuyền kéo dài, cơ thể cô Thời sẽ có chút không thoải mái, dạ dày không tốt lắm. Nhưng đứa bé trong bụng vẫn rất khỏe mạnh, xin phu nhân yên tâm.”

“Thế thì tốt. Tôi sẽ giao cô Thời cho các người chăm sóc. Tôi cũng sẽ đến thăm thường xuyên, nếu cô ta có gì không khỏe, tôi sẽ không vui đâu.” La Kỳ ưu nhã ngồi đó, nói với giọng điệu chậm rãi, rất có phong thái trông vô cùng quyến rũ.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy thì cảm thấy thật buồn cười, người không biết chuyện còn tưởng La Kỳ quan tâm đến cô.

“Vâng, thưa phu nhân.” Nói rồi bác sĩ rời đi.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, La Kỳ mỉm cười nhìn cô, nói: “Lại đây ngồi đi, đừng cứ đứng mãi như vậy. Ngồi thuyền lâu như thế, cơ thể chắc hẳn không thoải mái.”

Thời Tiểu Niệm nhìn cách bà ta nói, liền hiểu rằng La Kỳ đã quyết tâm giữ cô lại. Tay cô siết nhẹ lấy váy, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Phu nhân, tôi cầu xin bà hãy buông tha cho tôi. Tương lai Cung Âu sẽ còn có những đứa  khác, anh ấy sẽ không để ý đến đứa  trong bụng tôi đâu.”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ cảm thấy vui mừng.” La Kỳ nói, “Tôi có thể để đứa bé này lớn lên trong môi trường tốt nhất của Cung gia. Nó không thể được coi là con của chính thất, nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn tốt hơn là đi theo cô.”

"..."

“Cô Thời, cô nghĩ khả năng của mình có thể sánh được với tất cả những gì mà Cung gia dành cho bọn trẻ sao?” La Kỳ mỉm cười hỏi, từng từ từng chữ đều nhẹ nhàng, không hề làm cô khó chịu.

Vì đứa , La Kỳ có thể kiên nhẫn.

“Tôi có thể cho nó tình mẹ, điều mà Cung gia không thể cho được.”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, nghiêm túc nói: “Phu nhân, bà cũng là một người mẹ, tại sao lại phải đẩy người khác đến đường cùng?”

Sắc mặt của La Kỳ thay đổi, nói: “Cô Thời, tôi hy vọng miệng cô sẽ không nói ra những từ như ‘đẩy đến đường cùng’ nữa, thật là thiếu giáo dưỡng. Tôi đã nói rồi, chỉ cần đứa  được sinh ra bình an, tôi sẽ để cô rời đi, tuyệt đối không lấy mạng cô.”

“Bà lấy đi đứa con mà tôi mang thai suốt mười tháng, chẳng phải là lấy mạng tôi sao?”

Thời Tiểu Niệm phản bác, sắc mặt lạnh lùng, không chút khuất phục.

“Cô có thể nghĩ như vậy. Đứa  có thể có cuộc sống tốt hơn trong Cung gia. Nói theo cách  trong nước thì đó là ‘kim phó ngọc bộc, chúng tinh củng nguyệt’, chẳng phải sao?” La Kỳ nói.

‘kim phó ngọc bộc, chúng tinh củng nguyệt’ 金仆玉婢、衆星拱月)

金仆玉婢 (kim phó ngọc bộc): Diễn tả sự cao quý, tinh tế và vẻ đẹp thanh tao. Nó ám chỉ sự phục vụ hoặc hỗ trợ một cách tận tâm và hoàn hảo.

衆星拱月 (chúng tinh củng nguyệt): Tôn vinh một đứa bé sẽ là trung tâm cao cả, như các vì sao vây quanh mặt trăng.

“Dùng những từ ngữ hoa mỹ và đẹp đẽ để che đậy sự thật việc cướp con, ép mẹ sao?” Thời Tiểu Niệm phản bác, trong ánh mắt đầy phẫn nộ.

"..."

Sắc mặt Lạc Kỳ trở nên khó coi sau khi bị cô phản bác.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, tiếp tục nói: "Cung phu nhân, người của Cung gia không thể ép người quá đáng!"

Thời Tiểu Niệm đứng đó nói tiếpDựa vào đâu mà nói cướp là cướp.

Lúc trước, họ cố tình dựng lên chuyện cô không trong sạch, khiến Cung Âu đến giờ vẫn không tin cô trong sạch. Giờ cô mang thai, họ lại muốn cướp đứa bé đi.

Họ là kẻ cướp sao, mọi thứ đều do họ quyết định.

Còn cô thì sao, cô cũng là con người, cô cũng có lòng tự trọng của mình. Dựa vào đâu mà cô phải chịu sự sắp đặt, thao túng của Cung gia hết lần này đến lần khác.

Sắc mặt của La Kỳ càng lúc càng khó coi, bà đứng dậy khỏi chiếc ghế dài màu trắng, nói: “Cô Thời, xem ra chúng ta tiếp tục nói chuyện cũng không thể có câu trả lời vui vẻ nào. Cô nên nghỉ ngơi thật tốt ở đây, toàn bộ khu vực ven biển cô đều có thể đi lại và nhớ giữ một tâm trạng tốt.”

Nói xong, La Kỳ quay người đi.

“Bà không sợ tôi 'thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lànhcùng chết với đứa trẻ sao?” Thời Tiểu Niệm tức giận hỏi.

玉石俱焚 (ngọc thạch câu phần)thà chịu tổn thất, đau khổ, hoặc hy sinh để bảo vệ danh dự và chính nghĩa, còn hơn sống an toàn nhưng phải chịu khuất nhục hoặc đánh mất giá trị bản thân.

La Kỳ nhíu mày thật sâu, cảm thấy Thời Tiểu Niệm thật không biết điều. Bà không quay lại, chỉ nói: “Cô Thời vừa rồi còn thảo luận với tôi về tình mẫu tử, giờ lại muốn ôm đứa trẻ cùng chết. Đây chính là tình mẫu tử mà cô nói sao?”

“…”


Thời Tiểu Niệm không nói được lời nào, đôi mắt đen trắng rõ ràng chỉ còn lại sự phẫn nộ, tức giận.

“Nếu cô thật sự làm vậy, tôi sẽ cho người khóa cô trên giường, trông chừng cô 24/24. Cô không thể tự sát, đứa  vẫn phải được sinh ra.” La Kỳ lạnh lùng nói, sắc mặt đã không còn dễ chịu, quay sang nhìn Charles bên cạnh. 

“Charles, ông ở lại chăm sóc sinh hoạt của cô Thời. Những người khác tôi không yên tâm.”

“Vâng, thưa phu nhân.” Charles cúi đầu một cách kính cẩn.

Lúc này, La Kỳ mới quay người rời đi, có người hầu và vệ sĩ đi theo bà.

Thời Tiểu Niệm đứng yên tại chỗ, tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng La Kỳ rời đi, tay chậm rãi đặt lên bụng mình, trong mắt hiện lên đầy vẻ đau khổ.

Trước đây là Cung Âu kiểm soát tự do của cô, bây giờ lại đến lượt phu nhân của Cung gia kiểm soát tự do của cô.

Có phải kiếp trước cô đã nợ Cung gia không? Kiếp này phải trả như vậy sao? Cô phải làm gì đây?

Cô thực sự không muốn giao đứa  trong bụng cho Cung gia. Cô hận Cung gia, hận mẹ con nhà họ, nỗi hận xuất phát từ tận sâu trong tâm can.



 

Hai ngày sau vụ cướp người tại bệnh viện.

Thành phố S trong nước vẫn thịnh vượng vẫn phồn hoa như trước, các tòa nhà cao tầng mọc san sát, tất cả đều không có gì khác so với thường ngày.

Nơi có không khí trong lành nhất thành phố S, không nơi nào khác ngoài tòa Lâu Đài Đế Quốc thần bí. Giữa vùng rừng xanh mướt, lâu đài hiện lên uy nghi lẫm liệt, rộng lớn và khí thếthật hùng vĩ và tráng lệ.

Bên trong lâu đài lan tỏa một bầu không khí chết chóc đầy áp lực và ngột ngạt.

Những người hầu đi theo nhóm nhỏ, bước đi mà không dám phát ra tiếng động, đầu luôn cúi xuống. Những lúc không phải ca trực, họ thậm chí không dám bước vào đại sảnh lâu đài.

Cửa chính lâu đài mở ra, một cảnh tượng hỗn loạn hiện lên.

Phong Đức đứng trong đại sảnh đầy áp lực, chỉ huy mọi người vận chuyển những món đồ nội thất bị đập phá ra ngoài, rồi mang vào những món đồ nội thất giống hệt vào lại, đặt vào chỗ cũ.

Những người hầu thậm chí không dám phát ra tiếng động khi di chuyển đồ nội thất, dù chủ nhân của họ đang ở trên lầu và không thể nghe thấy, nhưng họ vẫn không dám.

Tầng ba.

Một bóng dáng cao ráo ngồi trên ban công, lưng thẳng tắp dựa vào cột, hai chân bắt chéo đặt lên lan can.

Mái tóc ngắn rối bời, giữa đôi mày hiện rõ sự mệt mỏi, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ. Cung Âu ngồi đó, hít thở không khí, nhìn xuống độ cao chênh vênh bên dưới, cảm thấy một niềm vuisảng khoái kỳ lạ.

Ngay cả hơi thở cũng dường như trở nên dễ chịu hơn.

Đột nhiên, Cung Âu dựng thẳng chân lên, đôi tay dài ôm chặt lấy chân mình, co lại bên cạnh cột, từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt đầy u ám và hoảng loạn.

Phong Đức vừa bước tới đã thấy Cung Âu như vậy, co mình thành một khối, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Thiếu gia.” Phong Đức bước tới.

Nghe thấy tiếng nói, Cung Âu lập tức quay đầu lại, đôi mắt kích động nhìn ông, vừa hoảng loạn vừa sốt sắng: “Thế nào? Có tin tức của Thời Tiểu Niệm không? Cô ấy ở đâu? Cô ấy ở đâu?”

Phong Đức nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của Cung Âu, không khỏi nhíu mày.

Ông chưa từng thấy thiếu gia như thế này, thiếu gia trước đây chưa bao giờ hoảng loạn như vậy, cả người dường như rối loạn, ánh mắt dao động, đôi mắt đầy tia máu.

“Không có.”

Phong Đức lắc đầu, thở dài nói: “Là tiểu thư Mona. Tôi nghĩ trạng thái tinh thần hiện tại của cô ấy không phù hợp để tiếp tục hỏi đáp. Tôi nghĩ, có lẽ không phải tiểu thư Mona đã bắt Thời tiểu thư.”

Từ khi Thời Tiểu Niệm gặp chuyện, thiếu gia đã bắt tiểu thư Mona, tra tấn đủ kiểu, không cho cô ấy ngủ, không cho ăn, cứ thế mà hành hạ cô ấy, buộc cô ấy khai ra tung tích của Thời Tiểu Niệm.

Tiểu thư Mona vốn là một tiểu thư kiêu ngạo, giờ đã bị tra tấn đến mức tinh thần hoảng loạn, mỗi ngày chỉ lẩm bẩm một câu: “Tôi muốn gặp Cung Âu, tôi không bắt Thời Tiểu Niệm.”

Không phải Phong Đức bênh vực Mona, nhưng nếu nhà Lancaster biết chuyện này, chắc chắn hai gia tộc cao quý sẽ xảy ra một trận chiến lớn náo loạn.

Thiếu gia dường như bây giờ không còn quan tâm đến những mối quan hệ lợi ích này, chỉ cố gắng ép Mona đến cùng.

“Nếu không phải cô ta thì còn có thể là ai?” Cung Âu gào lên điên cuồng, ánh mắt dữ tợn: “Tôi đã bắt cô ta, cô ta sợ rồi, cô ta không dám giao Thời Tiểu Niệm ra! Nhất định là cô ta!”


"Thiếu gia..."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play