Khương Nhiễm không thể không nhìn vào đôi mắt Tạ Vân Hàn, đôi mắt ấy giờ đây không còn vẻ lạnh lùng, sắc bén như khi anh chỉ là một tướng quân chiến đấu ngoài chiến trường. Mà trong đó giờ chỉ còn sự dịu dàng, thậm chí có phần lo lắng cho cậu. Cảm giác ấy khiến Khương Nhiễm bối rối, nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc. Cậu nhẹ nhàng nói:
“Caca, em luôn nghĩ rằng anh giống như một người mạnh mẽ, không dễ dàng bị tổn thương. Nhưng giờ em nhận ra, anh cũng có những lúc lo sợ, cũng có những lúc yếu đuối.”
Tạ Vân Hàn im lặng trong một giây, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Nhiễm, kéo cậu vào lòng mình. Anh khẽ thì thầm:
“Em sai rồi. Anh không mạnh mẽ như em nghĩ đâu. Anh chỉ có thể mạnh mẽ khi bên cạnh em. Còn khi ở một mình, anh chỉ là một người đơn độc, sợ hãi, luôn lo lắng về mọi thứ.”
Khương Nhiễm nghe vậy, cảm thấy tim mình thắt lại. Cậu ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đượm buồn, đầy cảm xúc. Trong giây phút ấy, không cần lời nói, không cần sự giải thích gì thêm, chỉ cần một cái ôm, chỉ cần một bàn tay siết chặt là đủ để họ hiểu tất cả.
Cả hai lại lặng lẽ ngồi bên nhau, trong không gian vắng lặng của Viện Thái Học, không còn bất kỳ sự lo lắng nào nữa. Chỉ có họ và tình yêu của mình, tựa như mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại tình cảm ngọt ngào này.
Ánh trăng dần nhuộm vàng trên bầu trời, buổi tối trong vườn viện Thái Học đã trở nên lặng lẽ. Khương Nhiễm và Tạ Vân Hàn lại một lần nữa chọn nơi này để giấu giếm tình yêu của mình, lẩn trốn trong bóng tối, nơi không ai phát hiện. Cả hai ngồi bên nhau, cách nhau chỉ một khoảng cách rất nhỏ, nhưng đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT