Chương 2

Đồng Du rón rén ngồi xuống cuối bàn ăn, rất hiểu rõ tình trạng không được chào đón của mình, rồi liếc nhìn món ăn trên bàn, đi đến một kết luận: tay nghề nấu nướng của mẹ thân thể này thật sự không ra gì. 

Những món ăn nóng hổi này đủ màu sắc trộn lẫn vào nhau, vậy mà chẳng tỏa ra chút mùi thơm nào, không biết nấu kiểu gì nữa. 

"Ăn cơm đi." Bố Đồng Du liếc con trai đầy ghét bỏ, rồi là người đầu tiên cầm đũa lên. 

Đồng Du đợi mọi người đều động đũa rồi mới cẩn thận gắp một miếng cá, từ từ đưa vào miệng, rồi lập tức mặt mày méo xệch. 

Dù đã chẳng kỳ vọng gì vào mâm cơm này, nhưng cái này... quá khó ăn rồi, mùi tanh nồng đến mức cậu suýt ngất đi. Là một người đã làm ma nhiều năm, Đồng Du có đủ tư cách để nói một câu, món này thật sự là ma cũng không thèm ăn. 

Cậu cố nhịn hết sức, nước mắt suýt trào ra, mới không phun ra tại chỗ. "Khóc cái gì? Mặt mày ủ rũ cho ai xem đấy?" Bố Đồng Du không chịu nổi bộ dạng của con trai. 

Đồng Du vội vàng giải thích: "Không phải đâu, là con cá này..." 

"Cá sao vậy con? Bị xương cá mắc họng à?" Mẹ Đồng Du lo lắng hỏi. 

"Dạ." Đồng Du thuận thế gật đầu, cúi xuống múc vội cơm ở đáy bát. May mà cơm còn bình thường, mặc dù hơi nhão do cho nhiều nước. 

Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, bố mẹ Đồng Du chuẩn bị về. Thịnh Cảnh và Đồng Du hầu như không nói chuyện với nhau, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn rất kính trọng bố mẹ Đồng Du. 
"Đồng Du, năm nay con phải ngoan ngoãn ở yên đấy. Một năm sau nếu Thịnh Cảnh vẫn kiên quyết muốn ly hôn, con phải đồng ý vô điều kiện." Bố Đồng Du tuy nhìn con trai, nhưng lời nói rõ ràng là dành cho Thịnh Cảnh. Nói cho cùng, ông vẫn hy vọng Thịnh Cảnh có thể cho con trai mình một cơ hội, con rể tốt thế này biết tìm đâu ra. 

Chỉ là, trên gương mặt Thịnh Cảnh từ đầu đến cuối không hề có lấy một biểu cảm nào. Bố Đồng Du biết không còn hy vọng, chỉ có thể âm thầm thở dài. 

"Sao phải đợi một năm nữa, bây giờ ly hôn cũng được mà." Đồng Du vốn là người thẳng thắn, huống chi giờ cậu đã đổi linh hồn, có một ông chồng bên cạnh chẳng phải chuyện hay ho gì. 

"Con nói cái gì vậy?!" Bố Đồng Du giơ tay định cho cậu một cái tát nữa. 

Đồng Du sợ hãi lùi lại, không hiểu nổi. Không phải họ muốn cậu ly hôn sao? Sao cậu đồng ý rồi mà còn giận hơn?
"Thôi, muộn rồi, chúng ta về thôi." Mẹ Đồng Du sợ hai người lại cãi nhau, kéo chồng đi. 

"Tôi đưa bác trai bác gái về, rồi quay lại viện nghiên cứu." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai. 

Đồng Du ngẩn người một lúc mới phản ứng được. Hóa ra là Thịnh Cảnh đang nói với cậu. 

Thịnh Cảnh bước ra sân, giơ tay thao tác vài cái trên cổ tay, mặt đất đột nhiên rung chuyển, sau đó xuất hiện một lối mở hình tròn khổng lồ. Một chiếc phi cơ màu đen tuyền từ bên dưới chầm chậm bay lên. Y hệt thứ mà cậu vừa thấy ở sân nhà bên cạnh. 

Chiếc phi cơ lơ lửng cách mặt đất khoảng nửa mét. Bố mẹ Đồng Du và Thịnh Cảnh cùng bước vào, rồi "vù" một cái, bay mất. 

Đồng Du đứng ngây người tại chỗ cả phút, miệng há hốc mãi mới khép lại được. Chiếc phi cơ này ngầu thật đấy. Không biết khi ly hôn, ông chồng tiện nghi này có thể chia cho cậu một chiếc không nhỉ. 

Ba ngày sau đó, Đồng Du không đi đâu cả. Với sự giúp đỡ của robot gia dụng thông minh, cậu đã hoàn thành việc tìm hiểu cơ bản về thời đại này. 

Hành tinh này có tên là Thủy Lam Tinh, được đặt tên như vậy vì cư dân ở đây là người di cư từ Trái Đất. Khoảng hơn 800 năm trước, nhiệt độ Trái Đất đột ngột giảm mạnh, không còn phù hợp để con người sinh sống. Nhân loại buộc phải di cư vào vũ trụ. Sau đó, họ trôi dạt trong vũ trụ suốt 97 năm, mãi đến khi tình cờ tìm thấy một hành tinh phù hợp để sinh sống, chính là Thủy Lam Tinh, và từ đó mở ra kỷ nguyên liên ngân hà.
Từ những tư liệu, Đồng Du còn biết được rằng nền văn minh thời kỳ liên ngân hà được phân cấp dựa trên một tiêu chí gọi là "tinh thần lực". Theo cách nói của thời đại này, bất kỳ giống loài nào có trí tuệ đều sở hữu tinh thần lực, chỉ là mạnh yếu khác nhau. 

Khi vừa định cư ở Thủy Lam Tinh, người di cư từ Trái Đất vẫn ở trạng thái chưa khai phá tinh thần lực. Nói cách khác, trong mắt các nền văn minh khác, con người lúc bấy giờ chỉ là những kẻ man rợ chưa khai hóa. Chính vì lý do này, Thủy Lam Tinh từng bị các nền văn minh ngoài hành tinh xâm lược và nô dịch trong một thời gian dài. 

Trong những ngày bị xâm lược đó, các nhà khoa học Trái Đất đã phát minh ra một thiết bị có khả năng cưỡng chế kích thích tinh thần lực. Nhờ thiết bị này và ý chí bất khuất của nhân loại, cuối cùng họ đã cầm cự được đến khi Liên Minh Tinh Tế xuất hiện, giành được tư cách độc lập. Dĩ nhiên, cũng có người nói rằng nếu không phải vì tinh thần lực của con người đã được kích thích đến một mức độ nhất định, thì dù Liên Minh Tinh Tế có xuất hiện, các nền văn minh khác cũng sẽ không công nhận sự độc lập của Thủy Lam Tinh.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play