Edit: Vân Vũ

***

Nhìn thấy số gọi đến, trong lòng Tần Hưởng thầm nghĩ: “Cái hệ thống nhỏ này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.”

Tầm nhìn của Đàm Thời Thu tốt hơn Tần Hưởng, nên đương nhiên cô thấy sớm hơn anh.

Nhưng cô cũng không nhắc nhở nhiều, dù sao thì Chủ Thần chỉ bảo cô đến làm hệ thống, còn làm như thế nào thì không nói rõ.

Cô đã làm việc ba năm ở Cục Xuyên Nhanh, cũng hiểu rõ tính chất của bộ phận này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thế giới nhỏ không sụp đổ, thì quá trình ra sao cũng không quan trọng.

Cho nên, làm hệ thống cho nam chính sao?

Hừ!

Nhìn thái độ này của Tần Hưởng, nằm mơ đi.

Gọi cô là tiểu tổ tông thì còn nghe được.

Nhân lúc Tần Hưởng đang nghe điện thoại, Đàm Thời Thu tranh thủ xem qua cửa hàng.

Hiện tại cô có hai cửa hàng: một cái là hệ thống đi kèm, đã được mở khóa 2000 điểm tích lũy, có thể mua được khá nhiều thứ.

Cái còn lại là cửa hàng của ký chủ Tần Hưởng, nếu cô mua đồ trong cửa hàng này thì được giảm giá 50%.

“Cũng coi như Chủ Thần còn chút lương tâm.” Nhìn mức giảm giá này, Đàm Thời Thu lẩm bẩm, trái tim bị tổn thương rốt cuộc cũng được xoa dịu đôi chút.

Chỉ là… sau khi nhìn rõ vật phẩm trong cửa hàng của ký chủ, Đàm Thời Thu lại cảm thấy đầu ong ong cả lên.

【Tên sản phẩm: Dâu tây hảo hạng (10 quả), 100 điểm tích lũy.】

【Tên sản phẩm: Cam ngọt hảo hạng (2 quả), 100 điểm tích lũy.】

……

Đều là mấy thứ trái cây, rau củ, đồ dùng sinh hoạt thì thôi đi, đằng này giá còn đắt đến mức không thể tin nổi.

Đúng là cô được giảm giá 50%.

Vấn đề là giảm một nửa rồi thì với cái giá này, điểm tích lũy của cô cũng không kham nổi!

Chủ Thần có chút lương tâm đấy, nhưng không nhiều.

“Đồ Chủ Thần ngu ngốc…” Nhìn mấy cái giá này, Đàm Thời Thu nghiến răng, lại bắt đầu chửi Chủ Thần.

Trong lúc Tần Hưởng đang nghe điện thoại, anh còn tiện thể chú ý đến cái hệ thống nhỏ, thấy đối phương lại xù lông lên, không nhịn được khẽ hỏi một câu: “Cô có bị rụng lông không đấy?”

Đàm Thời Thu bị hỏi đến ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì lập tức tức nổ phổi: “Anh mới rụng lông! Anh rụng lông! Cả đời anh hói đầu, cả người không còn cọng lông nào!!!”

Tần Hưởng: .

Thấy rồi, giẫm trúng mìn rồi.

Đầu dây bên kia, Triệu Ức không nghe thấy giọng của Đàm Thời Thu, chỉ nghe được câu hỏi “rụng lông không” của Tần Hưởng, liền không chắc chắn hỏi lại: “Hả? Sao thế anh Hưởng? Anh nuôi mèo rồi à?”

Tần Hưởng đưa tay vuốt đám lông đang dựng ngược lên, cố gắng dỗ dành để bộ lông đang xù của Đàm Thời Thu xẹp xuống. Đồng thời, anh vừa làm vừa phân tâm trả lời Triệu Ức: “Không, đang xem phim.”

Triệu Ức gật đầu như hiểu ra: “Ồ ồ, đúng rồi, anh Hưởng, anh suy nghĩ thế nào rồi? Công ty của anh tôi thực sự rất ổn, anh ấy…”

Phía sau là một tràng lời khen ngợi nịnh nọt, chỉ là còn chưa kịp nói hết, liền nghe thấy giọng trầm thấp dễ nghe như nam thần của Tần Hưởng vang lên: “Vậy thì phiền cậu rồi.”

“Anh tôi thực sự rất giỏi, anh ấy… Ấy? Anh Hưởng, anh đồng ý rồi à? Tuyệt quá! Anh đợi em nhé, em mang hợp đồng qua ngay!” Triệu Ức vừa nghe Tần Hưởng đồng ý, liền chỉ hận không thể mọc cánh bay qua ngay tức thì.

Chỉ là, các bước chuẩn bị liên quan đến hợp đồng không phải cứ muốn là lập tức mang đi được, vẫn cần chút thời gian.

Sau khi cúp máy, hệ thống nhiệm vụ lập tức nhảy giao diện.

【Nhiệm vụ 1 đã hoàn thành, phần thưởng 480 điểm tích lũy đã được cộng vào tài khoản.】

【Điểm tích lũy hiện tại: 480】

Thông báo này xuất hiện ngay trước mặt Tần Hưởng.

Với tư cách là hệ thống của anh ta, Đàm Thời Thu được hưởng 20% điểm tích lũy boa hồng.

【Nhiệm vụ một của ký chủ đã hoàn thành, điểm boa hồng 120 đã được cộng vào.】

【Điểm tích lũy hiện tại: 2120】

Tần Hưởng cảm thấy trí nhớ mình không vấn đề gì, vậy sao điểm tích lũy của anh lại ít hơn?

Không hiểu rõ, anh dứt khoát hỏi thẳng: “Điểm này hình như không đúng lắm?”

Về chuyện này, Đàm Thời Thu trợn mắt đậu tròn xoe, vừa dễ thương vừa hài, liếc anh một cái: “Sao nào? Hệ thống cũng không được kiếm chút chênh lệch à? Bọn hệ thống chúng tôi cũng không làm không công đâu, có boa hồng 20% đấy.”

Nghe giải thích vậy, Tần Hưởng liền hiểu ra.

Vốn dĩ anh cũng chẳng quá coi trọng mấy thứ này, có lời giải thích rõ ràng thì cũng chẳng để tâm nữa.

Anh nằm quá lâu, giờ đúng là nên ăn chút gì đó.

Đứng dậy, ngồi nghỉ một lúc, thấy đầu không còn choáng nữa, anh mới đi xuống đất.

Anh đang sống ở một căn hộ cao cấp dạng thông tầng, diện tích khoảng hai trăm mét vuông.

Ba năm trước, sau khi gia đình xảy ra chuyện, người từng chẳng mấy khi bước vào bếp như anh, một “tay mơ” chính hiệu, giờ đây cũng đã có vài món tủ của riêng mình.

Chỉ là lần này Tần Hưởng đã quá lâu không ăn gì, nên chỉ đơn giản nấu một nồi cháo.

Thời nay đồ điện tử tiện lợi vô cùng, vo gạo xong cho thẳng vào nồi, cài đặt sẵn chương trình và thời gian, thế là không cần bận tâm gì thêm.

Đã quyết định quay lại giới giải trí, thì anh cũng phải chuẩn bị thật chu đáo. Nhân lúc còn thời gian, anh tranh thủ theo dõi tin tức trong giới.

Đàm Thời Thu sau khi hết giận thì mới sực nhớ ra một chuyện, cô còn chưa nói cốt truyện cho anh ta biết.

Nghĩ đến đó, cô có hơi chột dạ, nên lúc mở miệng, thái độ cũng lịch sự hẳn: “À đúng rồi, cốt truyện của thế giới này, tôi còn chưa đưa cho anh. Nè, cầm lấy mà xem.”

Một đoạn dài cốt truyện, kết hợp với phần giải thích của Đàm Thời Thu, Tần Hưởng nhanh chóng hiểu ra. Những điều từng khiến anh không thể hiểu nổi, cuối cùng cũng có lời giải thích rõ ràng.

Sau khi hiểu rõ, anh khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười có phần lạnh nhạt: “Thảo nào.”

Đàm Thời Thu vẫn đang dỏng tai nghe, muốn xem anh sẽ phản ứng gì, hoặc nói ra cảm xúc gì đó. Kết quả là đối phương đi lướt Weibo, xem phim với chương trình tạp kỹ luôn rồi.

Khoan đã, không có tí cảm xúc dao động nào luôn hả?

Đàm Thời Thu tò mò, không nhịn được hỏi nhỏ: “Anh không tức giận à? Khương Nguyên dùng ‘gian lận’ hút vận khí của anh, cướp hào quang của anh, còn giả bộ ngoan hiền trước mặt anh như người đàng hoàng, anh…”

Trước câu hỏi này, Tần Hưởng chỉ khẽ lắc đầu: “Không có gì đáng để bận tâm. Trước kia chỉ thấy cậu ta kỳ lạ, nhưng không biết lý do, bây giờ hiểu rồi thì cũng chẳng cảm thấy gì. Chung quy là thực lực không bằng người, thắng được thì cũng phải thua được.”

Đàm Thời Thu nghe xong, không nhịn được mà muốn giơ ngón cái khen ngợi, tiếc là…

Cánh tay nhỏ như que tăm của cô lại không có ngón tay để mà giơ lên, tức thật!

Trong nháy mắt, lại rơi vào trạng thái emo.

Triệu Ức nói là sẽ đến ngay, nhưng cái “ngay” đó bị dời đến tận ngày hôm sau.

Bây giờ đang là tháng chín, thời tiết ở thành phố Cao vẫn khá dễ chịu.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Hưởng ngồi ở ban công đọc sách, bên cạnh là chiếc máy tính bảng đang phát một chương trình tạp kỹ đang hot. Còn Đàm Thời Thu thì… đang ngồi cạnh ngáp ngắn ngáp dài.

Đúng vậy, là buồn ngủ đấy. Có ai quy định hệ thống thì không được buồn ngủ đâu?

Cô vất vả lăn lộn suốt ba năm nay, cũng chẳng dễ dàng gì. Theo chương trình gốc, giờ này lẽ ra cô phải được nghỉ hưu an nhàn rồi, vậy thì chợp mắt một chút thì có sao?

Chỉ có điều, cô không hề biết rằng, trong lúc mình buồn ngủ đến mức cả cục bông trắng nhỏ run rẩy vì mệt, thì một tên ký chủ vô lương nào đó tên là Tần Hưởng… đã lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh “dìm hàng” của cô, rồi còn cẩn thận lưu vào thư mục riêng tư.

Triệu Ức đến vào đúng buổi trưa khi nắng đang đẹp, trên tay còn xách theo túi đồ ăn ngoài của quán Ngụy Ký.

Vừa bước vào cửa, cậu ta thò đầu nhìn một vòng, thấy trong nhà không có ai khác, liền nở nụ cười hì hì, đôi mắt chó con cong cong lại như ánh trăng, trông không khác gì con trai ngốc nhà địa chủ: “Anh Hưởng, em tới rồi, mang theo món trứ danh của quán Ngụy Ký cho anh đây.”

Triệu Ức giọng rất to, cậu ta vừa cất tiếng là lập tức đánh thức Đàm Thời Thu đang lim dim ngủ gật. Cô mở mắt ra nhìn, phát hiện Triệu Ức không đến một mình, phía sau còn dẫn theo bốn người nữa.

Tiếc rằng, trừ những nhân vật mấu chốt trong cốt truyện, hệ thống hoàn toàn không cung cấp bất kỳ gợi ý nào.

Thế nên, mấy người đi sau Triệu Ức là ai, Đàm Thời Thu chỉ có thể ôm chặt hai tay bé xíu, lặng lẽ ngồi chờ giới thiệu.

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play