Từ hôm nghe thấy câu “bánh kem dâu…” vang vọng trong đầu, Thượng Quan Ngọc Tường đã chính thức xác nhận:
Hi Hoa là “loa phát thanh nội tâm” duy nhất trên thế giới.
Dù chưa biết lý do tại sao ông chỉ nghe được mỗi thằng nhóc này, nhưng rõ ràng mọi “spoiler” tương lai đều đến từ đó. Mà lời spoil gần nhất là:
“Không biết ông ấy có bị cao huyết áp không. Lỡ nghe tin sắp chết chắc sốc dữ lắm…”
Ngọc Tường khi đó ngước nhìn bầu trời đêm:
“Ờ, sốc thật.”
**
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của Hi Hoa bỗng trở nên… vi diệu.
Không hiểu vì sao, ông bố đẹp trai lạnh lùng của Cảnh Nghi đột nhiên xuất hiện xung quanh cậu và cậu chủ nhỏ rất thường xuyên.
Bữa sáng, vừa ngồi xuống — Ngọc Tường bước vào:
“Ta ăn ở đây với hai đứa luôn.”
Buổi trưa, Hi Hoa đang ngồi dưới gốc cây nghĩ xem hôm nay nên giả bệnh hay xin nghỉ học — thì bố của cậu chủ nhỏ từ đâu đi ngang qua, ngồi xuống ghế đối diện, mở laptop gõ chữ, tiện thể nhấc ly trà đặt trước mặt cậu:
“Trà ô long, giúp đầu óc tỉnh táo.”
Hi Hoa:
“Ủa? Ủa ủa? Mắc gì quan tâm dữ vậy trời?”
Trong đầu cậu nhanh chóng xuất hiện vài câu nghi ngờ:
“Không lẽ ông ấy phát hiện mình có gì kỳ lạ? Không thể nào… mình đâu có nói gì đâu…”
Thượng Quan Ngọc Tường (đang uống trà):
…
“Trừ mấy câu trong đầu ra thì không có…”
…
“Ủa mà ông ấy đẹp trai ghê. Lạnh lùng kiểu này là gu tui nha. Nếu kiếp sau tui thành nữ chắc cũng bị dụ mê tít.”
— Phụt!
Trà trong miệng Thượng Quan Ngọc Tường phun ra một ngụm.
Bảo mẫu hoảng hốt: “Lão gia!”
Hi Hoa giật mình:
“Con… con đâu có nói gì đâu mà!”
Ngọc Tường: “Cậu vừa… thôi không, coi như tôi chưa nghe gì.”
**
Sau vài ngày “thử nghiệm”, Thượng Quan Ngọc Tường đi đến kết luận:
Thằng nhóc này không có ác ý.
Thậm chí còn đáng yêu một cách kỳ quặc.
Ngày nào cũng lẩm bẩm trong đầu mấy chuyện dễ thương:
“Không biết mình có được ăn tráng miệng không…”
“Hôm nay Cảnh Nghi không chảnh lắm, chắc trời có sấm phương Bắc…”
“Tui thấy ông bố đẹp trai đó càng ngày càng giống búp bê ỉn trong bộ truyện hồi nhỏ. Mặt đơ đơ mà không hiểu sao tui vẫn thấy đẹp …”
Ngọc Tường: “…”
Cuối cùng, một buổi tối sau khi họp hội đồng gia tộc, ông gọi riêng bảo mẫu:
“Bắt đầu từ hôm nay, Hi Hoa sẽ ở phòng phía tây, cạnh thư phòng của tôi. Cần gì thì tôi dạy trực tiếp.”
Bảo mẫu trợn mắt: “Ý… ý ngài là… tự ngài dạy cậu bé?”
Thượng Quan Ngọc Tường mặt không đổi sắc, thản nhiên nhấp rượu:
“Đúng. Vì thằng bé… thông minh. Cần được giám sát kỹ.”
(Và còn spoil chết tôi nữa. Để xa là chết thật luôn thì khổ.)